Diệp Ánh Du lớn tiếng chất vấn, khóe mắt không kìm được chảy nước mắt. Cô hung hăng lau mắt một cái, đau khổ khẩn cầu nói: “Anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào thì mới có thể buông tha cho trại trẻ mồ côi? Anh nói đi!”
Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn qua văn kiện, giọng lạnh lùng nói: “Phần văn kiện này làm sao lại có ở trong tay cô?”
Cánh môi Diệp Ánh Du bị chính mình cắn ra máu, giọt máu chói mắt trượt xuống từ cánh môi, cô chỉ quan tâm một chuyện: “Nam Cung Hàn, vì sao anh không thể bỏ qua cho trại trẻ mồ côi…”
Vậy thì lấy lòng tôi đi Diệp Ánh Du hỏi một đằng trả lời một nẻo, khiến Nam Cung Hàn hết sạch kiên nhẫn, anh cố nén lại cơn tức giận, đôi mắt đen như mực của cô nhìn anh: “Sao lại muốn phá cô nhi viện hả?”
Chỉ là một bản báo cáo phân tích mà thôi, thậm chí Trần Minh Toàn còn chưa xem xét mà cô đã cho rằng là anh muốn phá cô nhi viện rồi? Không thể tha thứ được!
Lửa giận của cơn thịnh nộ lập lòe trong đôi mắt hoa đào sắc bén sáng quắc, đôi môi mỏng khẽ hé mở, phun ra một câu vô cùng ác độc: “Dáng vẻ cô đau khổ và bất lực như bây giờ còn xinh đẹp hơn cả bình thường.”
“Anh! Anh… Đồ biến thái!” Diệp Ánh Du tức giận tới mức toàn thân run lên, nói lắp bắp. Chỉ vì một lý do ngang ngược, hoang đường như thế thôi mà Nam Cung Hàn lại muốn phá hủy cô nhỉ viện che chở cho những đứa bé kia sao? Quá quá đáng!
Biến thái? Đôi mắt nguy hiểm của Nam Cung Hàn nheo lại, khóe mắt đỏ lên. Hóa ra anh trong mắt cô là thế à?
Đã vậy thì anh sẽ làm theo móng muốn của côi Hai ngón tay kẹp bản [Báo cáo phân tích mở rộng đầu tư] lên, dưới ánh mắt căm hận của Diệp Ánh Du, anh gọi điện cho Trần Minh Toàn và giao phó: “Không cần lựa chọn nữa, chốt mảnh đất chỗ cô nhi viện Nắng Mai đi!”
“Tổng giám đốc?” Trân Minh Toàn kinh ngạc thốt lên, kèm theo ý không đồng ý. Cậu Hàn và tổng giám đốc Ánh Du đấu đá lẫn nhau, mà việc sau này hai nhà sẽ cùng hợp tác phát triển là một việc cực kỳ quan trọng. Mảnh đất chỗ cô nhi viện chỉ là một trong những phương án thay thế, vậy mà anh cứ thế mà quyết định luôn sao?
Xem ra anh ấy đã đánh giá thấp mức quan trọng của Diệp Ánh Du trong lòng Cậu Hàn…
Sau khi giao việc cho Trần Minh Toàn xong, Nam Cung Hàn bèn cúp điện thoại, đương nhiên anh không thể biết được Trần Minh Toàn nghĩ gì trong lòng.
“Cảm giác thế nào hả?” Anh nở một nụ cười đầy gian xảo, giọng nói trâm thấp vang lên giống như tiếng đàn violon, nhưng khi giọng nói đó rơi vào trong tai Diệp Ánh Du thì lại giống như tiếng của địa ngục, cực kỳ đau nhói và cả lạnh buốt thấu xương giống như bị ném xuống sông băng ở Bắc cực, toàn thân cô không thể kiềm được mà run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chăm Nam Cung Hàn, dường như đôi mắt trong veo như suối đã bị thay thế bởi thứ mang tên hận thùi Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới cứu được cô nhi viện?
Diệp Ánh Du đau đầu suy nghĩ, việc cầu xin đã được chứng minh là vô dụng, hình như thứ có thể hấp dẫn được Nam Cung Hàn cũng chỉ có cơ thể cô…
Chẳng lẽ cô lại phải vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình để dùng cơ thể đổi lấy sự an toàn cho cô nhi viện sao?
Dường như đây là một biện pháp rất khả thi, nhưng Diệp Ánh Du lại chần chừ.
Cô không thể khẳng định được rằng thật sự có thể thuyết phục Nam Cung Hàn, cũng không thể đảm bảo được người đàn ông sáng nắng chiêu mưa này sẽ buông tha cho cô nhỉ viện, và từ giờ trở đi sẽ không uy hiếp cô nhi viện nữa. Mà độ khả thì của vế sau cực kỳ thấp, trừ phi cô bị Nam Cung Hàn chơi chán rồi, hoặc là mạnh hơn người đàn ông này!