Diệp Ánh Du phân hận nhìn anh chăm chằm, bàn tay nắm chặt đến mức ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cho đầu óc đang choáng váng của cô tỉnh táo hơn một chút: ‘Anh đừng ảo tưởng! Kể cả không có công ty nào muốn tôi, tôi cũng sẽ không gia nhập tập đoàn Nam Cung, chịu sự sắp xếp của anhil”
Lông mày Nam Cung Hàn nhíu chặt vào một chỗ, cảm giác vô cùng khó hiểu đối với phản ứng của Diệp Ánh Du.
Anh không chê người phụ nữ này không đủ năng lực, thương lượng chk cô đi | cửa sau, vậy mà người phụ nữ này lại từ chối như thết Nhưng không phải là do cô không | đồng ý!
“Đừng quên chuyện cô đồng ý với tôi.” Ném xì gà xuống đất, nhấc chân lên nghiền nát, ánh mắt anh nham hiểm tàn nhãn, ‘Nếu thứ hai không thấy cô thì tôi sẽ để trại trẻ mồ côi kia biến mất khỏi thế giới này.”
Uy hiếp kiểu này không phải chỉ được dùng một lần, sớm đã không còn gì mới mẻ. Nhưng trại trẻ mồ côi là nơi quan trọng nhất với Diệp Ánh Du, dùng bao nhiêu lần vẫn có tác dụng!
Cô bất lực xụi lơ trên giường, bị ép buộc đem tất cả sự phân hận và không cam lòng đè nén xuống, giống như thiên thần gãy cánh, không có sức lực làm gì, chỉ có thể mặc cho người khác chơi đùa.
Nam Cung Hàn nhìn cô một chút, ánh mắt lương bạc nhìn qua giao diện điện thoại di động của cô, trâm giọng nói: “Tôi sẽ giải quyết chuyện trường học cho cô, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Diệp Ánh Du thật thà nằm trên | giường, không phản ứng lại anh một chút nào, giống như không hề nghe thấy gì. Cho đến tận sau khi anh đi một lúc lâu, kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, trên mặt cô mới đột ngột chảy ra hai hàng nước mắt trong im lặng.
Một tuần trôi qua rất nhanh, buổi sáng cuối tuần, thím La sau khi Diệp Ánh Du trở về từ vườn hoa, cười nói với cô: ‘Bác sĩ Lâm Phàm nói sức khỏe cô đã hồi phục rất tốt, có thể xuất viện rồi.”
“Vâng” Diệp Ánh Du sao cũng được gật đầu.
“Buổi chiều đúng lúc có thể dọn dẹp chuẩn bị một chút, ngày mai cô có thể đi đến công ty với cậu chủ.” Giọng thím La nhẹ nhàng, cũng muốn làm cho tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Cơ thể Diệp Ánh Du không có vấn đề gì nhưng tinh thần của cô có thể nhìn ra được cũng không tốt giống như trước kia, cảm giác chưa thể thoát ra khỏi bóng đen vậy. Đối với chuyện này thím La vô cùng lo lắng, nhưng mà cô rất phối hợp với bác sĩ Lâm Phàm trong phương án trị liệu chỉ là không thể vui vẻ nổi.
“Vâng, tôi biết rồi.” Vẻ mặt Diệp Ánh Du vẫn lãnh đạm, mắt không một gợn sóng.
Thím La bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi sẽ bắt đầu thu dọn hành lý, cô có gì cần chào tạm biệt bạn bè thì có thể nói với các cô ấy một câu.”
“Vâng.” Diệp Ánh Du giúp bà dọn dẹp, nhưng cũng không nói nhiều hơn câu nào.
Buổi tối, lúc đến giờ ăn cơm, Nam Cung Hàn tâm tình rất tốt trở về biệt thự. Diệp Ánh Du vừa trở về, anh đã ngay lập tức biết tin.
“Thím La, tối nay ăn gì vậy?” Khó có lúc anh hào hứng hỏi, anh có hơi nhớ bánh mì nướng trứng của người phụ nữ kia.
Thím La đoán được tâm tư của anh, nở một nụ cười: ‘Cậu chủ, cô Ánh Du đang nghỉ ngơi.” Cho nên bữa tối này cô cũng không tham gia.
“Hửm?” Nam Cung Hàn phun ra một âm tiết, âm cuối hơi cao lên, tâm tình đang tốt bông nhiên vỡ nát.
Thím La vội vàng nói: ‘Cậu chủ nhỏ | lúc chiều muốn gọi điện cho ngài, bây giờ còn mười phút nữa mới đến giờ cơm cậu có muốn nói chuyện với cậu ấy một | lát không?”
“Hôm nay thằng bé online sớm như vậy sao.” Nam Cung Hàn cảm thán một câu, trong giọng nói có vẻ có chút ấm áp, “Tôi đi xem qua một chút.”