Lúc này Diệp Ánh Du mới cảm thấy một cảm giác đau đớn từ cổ truyền tới, cô không khỏi đưa tay sờ một cái, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh thì có thể xuất viện.”
Thím La đã đi ra ngoài, để lại không gian cho các cô trò chuyện. Nhưng cô không nói sai, vết thương trên cổ cô quả thực không nặng lắm.
Hà Tuyết Hân thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: ‘Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Đồ đê tiện Hàn Thiên Triết kia, sau khi âm mưu bị bại lộ còn dám hại cậu, cái tay bị thương cùng với việc bị đuổi đi thực sự là quá nhẹ cho anh ta! Loại người này còn không bằng cầm thú, nên….”
Cô ấy tức giận mắng, không chú ý tới vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Cảnh Minh.
Cảnh Minh không chịu nổi cô ấy chửi bới người trong lòng của mình như vậy, nhịn không được liếc về phía Diệp Ánh Du, khi nhìn đến khóe môi cô dâng lên độ cong, sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt!
“Ánh Du, Thiên Triết không phải cố ý, không phải bây giờ cậu không sao sao?
Làm như lời anh Hàn buông tha cho anh ấy được không? Thiên Triết vô tội mà, muốn trách thì trách Đăng Khoa không được sao?” Cảnh Minh đứng dậy khỏi ghế, nhào tới trước giường lớn tiếng nói.
Nụ cười trên miệng Diệp Ánh Du biến mất, lông mày nhếch lên: “Cảnh Minh, tớ không sao, nhưng Hàn Thiên Triết như thế nào, không liên quan tới tớ.
Hà Tuyết Hân ở bên cạnh kinh ngạc mở to mắt: ‘Cảnh Minh, cậu nói nhăng nói cuội gì đấy? Hàn Thiên Triết mưu hại Ánh Du, còn dùng dao kề cổ cậu ấy, anh ta chắc chắn là cố ý, ngồi tù là trừng phạt đúng tội, vô tội chỗ nào?”
Cảnh Minh đuối lý cuối cùng lắc đầu: ‘Không đâu, Thiên Triết chỉ là yêu mà không có được, anh ấy vốn không muốn đối xử như vậy với cậu!”
“Ánh Du, anh ấy chỉ là yêu cậu nên làm vậy, cậu không thể tha thứ cho anh ấy sao?” Cô ta năm tay Diệp Ánh Du, cầu xin tha thiết, nhưng đáy mắt thì dâng lên sự oán hận nhẹ.
Diệp Ánh Du kinh ngạc nhìn Cảnh Minh, không ngờ cô ta lại cầu xin tha thứ cho Hàn Thiên Triết, càng kinh ngạc với kết quả của anh ta: “Nhiễm Nhiễm, cậu nói Hàn Thiên Triết không những bị đuổi học còn phải ngồi tù?”
Hà Tuyết Hân gật đầu: “Anh ta không chỉ dùng dao uy hiếp cậu, còn đe dọa tới tính mạng của cậu, lại dùng an toàn của cậu uy hiếp người khác. Luật sư nhà Nam Cung đã nói hành vi của anh ta phù hợp để cấu thành tội bắt cóc, bởi vì cuối cùng cũng cứu được cậu nên chỉ phán mười năm tù cùng với phạt tiền bồi thường.”
Diệp Ánh Du nhíu mày: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Đúng là cô ghét Hàn Thiên Triết, nhưng không muốn anh †a chịu tai ương mười năm lao ngục.
Cảnh Minh nắm lấy cơ hội nói: ‘Ánh Du, cậu cũng thấy hình phạt này quá nặng phải không? Cầu xin cậu nói với tổng giám đốc Hàn, tha cho Thiên Triết đi! Xin cậu…”
Hà Tuyết Hân bĩu môi: “Hình phạt này có chút nặng, nhưng là xử theo đúng luật, cậu làm gì mà phải cầu xin cho Hàn Thiên Triết? Anh ta hại Ánh Du trước, trừng phạt đúng tội!”
Trên mặt Cảnh Minh xuất hiện hai đốm đỏ, bộ dạng không đếm xỉa gì nữa mà nói: “Bởi vì, bởi vì tớ thích anh ấy.”
Diệp Ánh Du và Hà Tuyết Hân ở bên cạnh đều ngẩn ra, căn bản không nghĩ tới là nguyên nhân này.
“Cậu thích anh ta? Sao trước kia lại không nhìn ra chứ?” Hà Tuyết Hân cực kỳ kinh ngạc.
“Thiên Triết thích Ánh Du, tớ và Ánh Du lại là bạn thân. Cho nên không muốn phá hoại tình cảm của hai người họ, vốn tớ đã định chôn phần tình cảm này trong lòng.” Cảnh Minh vừa cười vừa nói, giơ tay lên che mắt, khóe mắt nước mắt chảy ra.