“Cứu mạng, cứu mạng… Máu tươi trên cổ tay chảy ra như sóng trào, nỗi đau tột cùng khiến Hàn Thiên Triết ngã xuống đất, vừa đè cánh tay không ngừng chảy máu vừa kêu cứu, nhưng không ai để ý tới anh ta.
Nam Cung Hàn nện bước chậm rãi tiến lên, cướp lấy Diệp Ánh Du, ôm vào ngực mình. Quai hàm dưới căng cứng duyên dáng lưu loát của anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và kiên quyết. ˆ “Quả nhiên là anh” Diệp Ánh Du ngã vào lòng anh, chỉ kịp nói ra một câu như vậy rồi choáng váng ngất đi.
Trong lòng Nam Cung Hàn phút chốc siết chặt, võ nhẹ gương mặt cô, gọi tên cô một cách thành thật thiết tha: “Này, tỉnh lại, tỉnh lại… Nhưng mà Diệp Ánh Du có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ rồi, nơi nào sẽ tỉnh lại như thế.
“Bảo bệnh viện chuẩn bị một chút, Trương Thành anh tới xử lý chuyện còn sót lại” Nam Cung Hàn nói xong câu này liền ôm ngang Diệp Ánh Du lên vội vàng đi ra ngoài.
Lãnh đạo nhà trường đi theo tới tranh thủ thời gian nhường đường cho anh, một đám vệ sĩ Nam Cung Hàn dẫn theo một nửa, nửa còn lại thì theo Trương Thành nghe anh ta dặn dò.
Viện trưởng chịu trách nhiệm thở ra một hơi, may mắn Nam Cung Hàn gọi điện đúng lúc, mình đang họp với lãnh đạo nhà trường, hơn nữa còn chưa nói phải kiên quyết đuổi Diệp Ánh Du, sau này lại kịp thời quyết đoán thay đổi lập trường, nếu không…
Ông ta chạy đến chỗ Đăng Khoa cũng nằm hôn mê dưới đất ở đó, dùng sức đẩy anh ta: “Tỉnh lại, tỉnh lại…”
Mí mắt Đăng Khoa giật hai lần rồi mở to mắt. Lúc nhìn thấy người đầy phòng, con ngươi co rụt lại, nghi ngờ hỏi: “Chú, có chuyện gì vậy?”
Thật ra lúc Hàn Thiên Triết giằng co với hai vệ sĩ kia thì anh ta đã tỉnh lại, nhưng sau khi xem xét thời thế thì vẫn luôn giả vờ hôn mê. Cho nên anh ta hiểu rõ rất rõ sự việc, cũng đã nghĩ kỹ phải phản ứng ra sao.
“Sao chú tới đây? Đúng rồi, nhanh ngăn cản Hàn Thiên Triết, anh ta muốn gây bất lợi với Diệp Ánh Du.”
Viện trưởng phụ trách bị anh ta gọi tên khiến cho ông ta sầm mặt lại, muốn oán tránh nhưng nghe câu này của anh ta thì mới từ từ nói: “Tôi đi với lãnh đạo trường, bây giờ đã không sao rồi. Tôi bảo cậu nói với bạn học Diệp trường học sẽ không đuổi cô ấy, sao cậu lại làm thành như vậy?”
Đăng Khoa thuận theo ánh mắt ông †a nhìn thấy cảnh thê thảm của Hàn Thiên Triết, lúc này tức giận nói: “Chú, chú không biết rồi, lúc cháu nói chuyện với Ánh Du thì Hàn Thiên Triết cũng ở đó. Mưu kế của anh ta bị vạch trân, anh ta phát điên muốn làm nhục Ánh Du, cháu ngăn cản anh ta nhưng lại bị anh †a đánh cho ngất xỉu.”
Trương Thành im lặng nghe hai người nói qua nói lại, đến khi hai người họ diễn xong mới lên phía trước nói: “Tôi có vấn đề muốn hỏi, mời hai người phối hợp một chút.”
Nam Cung Hàn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Diệp Ánh Du đến bệnh viện Kim Canh, sau khi Lâm Phàm kiểm tra thì chắc chắn nói: “Não có chút chấn động nhỏ, không có trở ngại, chẳng qua phải nằm trên giường một tuần.”
“Nói chỉ tiết một chút.” Ánh mắt Nam Cung Hàn nghiêm túc như đao, lạnh lùng lướt qua anh ta, nằm một tuần mà nói không có trở ngại gì?
“Thực sự không có việc gì, trình độ chấn động này nhiều lắm sẽ choáng váng hai ngày. Nhìn nghiêm trọng nhưng chẳng qua là lần trước cô ấy xuất viện cơ thể vẫn chưa tốt hoàn toàn, khoảng thời gian này lại không chăm sóc cho tốt, cơ thể dưới tiêu chuẩn sức khỏe, lại bị một đòn đả kích cực lớn nên không chống đỡ nổi mà hôn mê.”
Lâm Phàm rất muốn nhún vai, ra vẻ không có vấn đề. Nhưng dưới ánh mắt cay nghiệt lạnh lùng của Nam Cung Hàn trấn áp thì chỉ có thể nghiêm túc nói: “Xin tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của tôi, để cô ấy nằm viện chỉ là để khôi phục nhanh hơn thôi.”