Đợi khi Diệp Ánh Du mặc lên một chiếc váy đuôi cá tươi tắn đầy thanh lịch và bước ra trên đôi giày cao gót cùng màu, ánh mắt của Nam Cung Hàn nhìn cô càng thâm sâu hơn, ánh mắt anh hệt như tia X quang xuyên thấu quét qua toàn bộ cơ thể của cô và nói với nhà tạo mẫu: “Cái này chật quá, đổi cho cô ấy một bộ rộng rãi hơn đi.”
Nhà tạo mẫu nhìn lại bộ lễ phục trên người Diệp Ánh Du, được cắt may một cách vừa vặn, như thể được thiết kế riêng dành cho cô làm tôn lên đường cong cơ thể, tôn lên sự hoàn hảo về lợi thế hình thể của cô vậy, với cả kiểu tóc và cách trang điểm cũng vô cùng phù hợp với bộ lễ phục này, vô cùng tự nhiên, chật ở đâu cơ chứ?
Nhưng ý chí của Nam Cung Hàn mới là tất cả.
Anh không gấp không gấp sau khi đợi Diệp Ánh Du đi chỉnh chu lại, Nam Cung Hàn mới lái xe chở cô đến một căn biệt thự khác nằm trong khu biệt thự để tham dự bữa tiệc khiêu vũ.
Những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc thời trang và lộng lẫy, đang cầm ly sâm panh hoặc rượu vang đỏ, hoặc ngồi im hoặc tụ tập xung quanh đó. Khi Nam Cung Hàn bước vào phòng khách được chiếu sáng bởi ngọn đèn pha lê khổng lồ, ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà nhìn sang anh.
Ở thành phố Hồ Chí Minh, anh cũng được xem như là được bu đông đúc, vừa được ngưỡng mộ cũng vừa phải sợ hãi sự tồn tại của anh, giống như một vị hoàng thượng luôn đứng trên cao.
“Hàn à, cậu cuối cùng cũng chịu tới rồi.” Một giọng nói tự nhiên vô cùng phù phiếm xuyên qua đám đông, đôi mắt đào hoa của Lê Hiểu Vũ sáng rực đầy hứng thú vang lên: “Người đẹp, trông em rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phải không?”
“Tôi chưa từng gặp anh.” Giọng nói của Diệp Ánh Du bình tĩnh, cho dù là lần đầu tiên tham gia tiệc khiêu vũ quy tụ toàn người nổi tiếng có thân phận địa vị như thế này, cô cũng không lộ ra một chút rụt rè.
“Chà chà, cô gái xinh đẹp đã nói là chúng ta chưa từng gặp qua, vậy thì chúng ta chưa từng gặp qua vậy.” Lê Hiểu Vũ nhớ lại cảnh tượng lần đó ở quán bar Diệp Ánh Du hỏi xin Nam Cung Hàn danh thiếp, trong lòng có chút nở hoa, lập tức tháo bỏ một cúc khuy tay trên chiếc áo sơ mi hồng phấn. Nghiêng người về phía cô với đôi mắt sáng ngời nói: ‘Một lát có thể mời em cùng khiêu vũ với anh không?”
Nam Cung Hàn giơ một cánh tay dài thẳng tắp và mạnh mẽ, dễ dàng ôm vào eo Diệp Ánh Du và nói: “Người là tôi đưa đến, Diệp Ánh Du.”
Lê Hiểu Vũ ngạc nhiên liếc nhìn bạn mình rồi chăm chú nhìn Diệp Ánh Du: “Cô Du, cô nghĩ thế nào hả? Tôi tin là xinh đẹp như cô chắc sẽ không đành lòng từ chối yêu cầu của tôi nhỉ.”
Diệp Ánh Du chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”
“Không sao cả, tôi rất tình nguyện dạy cô Du khiêu vũ.” Ánh sáng trong mắt Lê Hiểu Vũ càng thêm lấp lánh, anh ta dùng ánh mắt đa tình nhìn Diệp Ánh Du, lại dùng giọng nói trầm bổng du dương.
Trên trán Nam Cung Hàn nổi lên gân xanh, giọng nói lạnh băng, lộ ra ý cảnh cáo: “Cô ấy là người của tôi.”
Lê Hiểu Vũ cảm thấy ngạc nhiên với dục vọng chiếm hữu của anh, khẽ nhún vai, thu lại bộ dạng công tử thâm tình, nhìn cũng không nhìn ngã xuống ghế sa lon, dáng vẻ cà lơ phất phơ gác một chân lên: “Lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có, cậu đừng nghiêm túc như vậy mà.”
Diệp Ánh Du liếc nhìn anh ta một cái, chợt nhớ ra người này là ai.
Đêm đó ở quán bar, ở bên cạnh Nam Cung Hàn chính là người đàn ông này, hẳn là người mà thím Vân đã nhắc đến khi nói về Nam Cung Hàn, cậu chủ cả nhà họ Lê.
Diệp Ánh Du thản nhiên thu hồi tầm mắt lại, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, đối với vẻ xa hoa lộng lẫy của nơi này cũng không cảm thấy hứng thú.
Nam Cung Hàn bỗng nhiên quay đầu, mái tóc chải ngược càng tôn lên vẻ cứng rắn lạnh lùng của anh, khiến bả vai cùng tấm lưng của anh càng thêm thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sân khấu, nhìn về phía một người đàn ông có dáng người khoẻ mạnh, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn. Ánh nhìn của hai người loé lên vô số tia lửa.