Mạnh Xuân lái xe đưa Nhậm Xuyên về nhà, vừa bước vào trong, Nhậm Xuyên đã vội chạy đến trước con vẹt của mình: "Bé cưng! Để bố xem nào! Có nhớ bố không!"
Vẹt của anh tên là Juliet, một con vẹt xám châu Phi béo tốt với tuổi thọ lên đến sáu mươi năm, được anh mua về thời còn học đại học.
Juliet kiêu ngạo lạnh lùng liếc anh một cái, vỗ đôi cánh từ chối con người này đến gần, gào lên: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Nhậm Xuyên ngừng lại động tác hôn lên mỏ nó, anh không dạy Juliet nói câu này.
Mạnh Xuân ở cửa thấy tình hình không ổn: "Sếp, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước..."
"Mạnh Xuân!" - Nhậm Xuyên tức giận, "Cậu làm gì Juliet của tôi vậy!"
Juliet lại la lớn: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Lúc này, chuông điện thoại của Mạnh Xuân vang lên, là âm thanh giống y như đúc: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Mạnh Xuân: "..."
Nhậm Xuyên giận tím mặt: "Cắt tiền thưởng năm nay!"
Mạnh Xuân cúi đầu bước ra khỏi nhà Nhậm Xuyên, chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, gọi quấy rối cũng không dai dẳng như vậy, y tức giận trả lời điện thoại: "Đừng gọi nữa!"
Điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Chung Niệm: "Được, Mạnh Xuân, anh giỏi lắm."
Mạnh Xuân: "..."
Mạnh Xuân thực sự đã không suôn sẻ trong công việc, lại còn mẹ nó xui xẻo trong tình yêu luôn.
Nhậm Xuyên cố gắng dùng thức ăn ngon để làm Juliet quên câu cửa miệng kia đi, anh cầm hạt dưa trên tay trêu đùa con vẹt: "Nào con, hát chúc mừng bố đi!"
Juliet lặp đi lặp lại câu nói kia: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Nhậm Xuyên tạo một giai điệu khác cho nó: "Chúc mừng, chúc mừng, xin chúc mừng..."
Juliet trừng mắt nhìn chằm chằm anh, ý tứ rất rõ ràng, ngươi ngốc hả?
Nhậm Xuyên: "..."
Trước hết anh đi tắm rửa sạch sẽ cái đã, nằm trong bồn tắm mát xa ngâm mình thoải mái cả tiếng đồng hồ, sau đó liên hệ với thợ cắt tóc đến nhà cắt tóc cho mình, chỉnh đèn sang chế độ ngủ rồi nghỉ ngơi, an ủi tâm hồn.
Sáng sớm hôm sau, anh lái xe đến công ty.
Lái xe trên đường, Nhậm Xuyên tìm lại được cảm giác của tổng tài đã lâu không gặp, trong lúc giả bệnh lâu như vậy anh không phải là tổng tài.
Anh mặc một bộ vest cao cấp Brioni phong cách quý ông Anh màu xanh trứng chim robin mà hoàng hậu Eugenie thích, cà vạt kiểu Poirot, giày Monk thủ công, đồng hồ bạc đơn giản, thanh nhã nhưng sành điệu, xa hoa mà lại khiêm tốn.
Nhậm Xuyên cứ như vậy bước vào cửa của công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch, mấy cô gái lễ tân đã lâu không gặp ông chủ, hơi ngẩn ra một lúc.
Họ xì xào bàn tán: "Ông chủ... chưa chết hả?"
"Ừ, tôi còn tưởng đã được hỏa táng rồi đó."
"...Cải tử hoàn sinh?"
"Công nghệ y học bây giờ tiên tiến như vậy sao?"
"Khụ khụ!" - Nhậm Xuyên ho khan hai tiếng, nhìn bằng ánh mắt đầy đe dọa.
Quầy lễ tân cùng nhau cúi chào: "Tổng tài, chào buổi sáng!"
Nhậm Xuyên đi thang máy lên tầng cao nhất, lúc đi ngang qua khu văn phòng, anh vừa đi vừa nói: "Nửa giờ nữa, giám đốc ba bộ phận thiết kế, vận hành và sáng tạo đến phòng họp số 1 để họp."
Mạnh Xuân viết ghi chú lên sổ tay của mình: "Vâng."
Mở cửa văn phòng xong, giống như một kẻ lang thang trở về nhà, Nhậm Xuyên cực kỳ cẩn thận sờ sờ chiếc bàn làm việc thủ công đặt làm riêng bằng gỗ hồ đào Ý của anh, đây mới là cảm giác của một tổng tài.
Anh ngồi xuống ghế làm việc, thuận tay cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, một giây sau liền phun ra ngoài: "Phì-!"
"Đệt, cái thứ này là ai làm!" - Nhậm Xuyên rống lên, "Bỏng chết tôi!"
"Xin lỗi, xin lỗi-!" - Một thực tập sinh vừa chạy tới xin lỗi, vừa lấy khăn lau bàn cho Nhậm Xuyên, "Lỗi của tôi, lỗi của tôi..."
Nhậm Xuyên liếc nhìn thẻ nhân viên của cậu, Tạ Tán, thực tập sinh trong bộ phận sáng tạo.
Người mới vào làm việc đều phải bị sai vặt một phen, từ mấy chuyện nhỏ như rót nước lau bàn đi lên, Nhậm Xuyên không phải không biết, nhưng chưa một thực tập sinh nào dám đụng đến cốc cà phê của anh.
"Về bộ phận của mình đi." - Nhậm Xuyên chỉ ra ngoài cửa, "Trả cậu mười hai ngàn không phải để cho cậu pha cà phê."
Tạ Tán không dám thở mạnh, chạy chầm chậm đi, Mạnh Xuân gõ cửa bước vào: "Sếp, đi họp."
Nhậm Xuyên nhét cho y cốc cà phê, đứng dậy đi vào phòng họp, "Mang cho tôi một cốc cà phê khác."
Phòng họp đã chật kín người, phó tổng Tống Kỳ Văn đang ngồi trên ghế chủ tọa, Nhậm Xuyên ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất của chiếc bàn tròn, nhìn tất cả những người có mặt bằng ánh mắt dò xét, rồi nói: "Tôi gọi mọi người tới đây là để thảo luận về cách giúp đỡ nông dân."
Các giám đốc hai mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
"Giúp nông dân mở tài khoản phát sóng trực tuyến và giao hàng thông qua đó, giới thiệu dịch vụ hậu cần, thúc đẩy lợi nhuận, góp vốn vào quảng cáo để tiếp tục thu hút nhiều khách hàng hơn." - Tống Kỳ văn nói trước, "Đây là vòng lợi nhuận khép kín."
"Nói thì nói như vậy, nhưng..." - Giám đốc tài chính do dự, "Phải cần rất nhiều vốn đầu tư ban đầu. Thực phẩm tươi sống không dễ vận chuyển, giá thực phẩm không cao, và tỷ suất lợi nhuận còn rất hạn chế."
"Cứ làm đi, để nông dân có được lợi ích thực sự." - Nhậm Xuyên nói, "Bất kể phải đánh đổi cái gì."
Anh nảy ra ý tưởng này khi đang bán táo ở Tây Tạng. Nhiều nông dân không phải không muốn phát sóng trực tuyến để bán nông sản, nhưng làm thì không có ai xem, người theo dõi quá ít, họ lại không đủ khả năng để mời những người nổi tiếng trên Internet.
Liệu có thể thành lập một thương hiệu để thu hút các nhà bán lẻ khác nhau, phân phối thống nhất, hình thành một chuỗi cung ứng chuyên nghiệp, sau đó giao cho những người nổi tiếng trên Internet bán hàng qua phát sóng trực tuyến không?
Hơn nữa, Giang Hoàn lúc còn sống cũng nói, nếu hắn trở thành tổng tài sẽ xây dựng trường tiểu học hy vọng, tặng bữa trưa tình thương, trợ cấp cho học sinh nghèo hoàn thành chương trình học.
Nhậm Xuyên muốn thực hiện mong muốn của hắn.
Cuộc họp này đã kéo dài khá lâu, ý kiến của Nhậm Xuyên là, công ty có thể không kiếm được lợi nhuận trong việc này, đây hoàn toàn là việc công ích, nhưng các giám đốc bộ phận đều không đồng ý. Mục tiêu của công ty là lợi nhuận, nếu không có củ cà rốt, thì lừa ở đâu ra cho kéo mãi?
Vào cuối cuộc họp, Tống Kỳ Văn gọi Nhậm Xuyên ở lại, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Anh thực sự đã thay đổi rất nhiều."
Nhậm Xuyên cười cười: "Không thua gì cải tử hoàn sinh."
Hôm nay anh vô cùng bận rộn, nhanh chóng xử lý gọn gàng những công việc tồn đọng từ trước, vừa ngẩng đầu lên thì đèn đóm đã sáng choang.
Vừa lúc Nhậm Xuyên định rời khỏi công ty, anh nhận được cuộc gọi từ Chúc Khải Phong: "Xuyên Nhi! Xuất viện rồi hả!"
"Ừm, hôm qua xuất viện rồi." - Nhậm Xuyên nới lỏng cà vạt, thở một hơi, "Có việc gì không?"
"Ra ngoài chơi đi!" - Chúc Khải Phong, thứ con ông cháu cha này trong mắt chỉ có ăn chơi vui vẻ, "Bao nhiêu ngày mày không đi chơi đêm rồi!"
"Không đi." - Nhậm Xuyên không có hứng thú, anh muốn về nhà đặt thức ăn ngoài nóng hổi, "Mệt lắm."
"Đàn ông làm sao có thể mệt mỏi!" - Chúc Khải Phong chèo kéo, "Hôm nay có nhân vật lớn, cành vàng lá ngọc hàng thật giá thật!"
"Hả?" - Nhậm Xuyên tò mò, là ai có thể khiến Chúc Khải Phong phải nói là cành vàng lá ngọc, "Ai khủng vậy?"
"Nghe nói là nhà họ Hà, tám trăm năm trước lập nghiệp bằng hải vận, tổ tiên từng có tể tướng! Thời Dân Quốc, họ di chuyển về phía đông bắc, làm giao dịch với Tây phương, mua súng ống để hỗ trợ cuộc kháng chiến trong nước, một khi đã là thương nhân ái quốc thì rất khó để kiếm tiền! Trung Quốc mới chưa được thành lập, họ đến châu Âu kinh doanh, mà bây giờ về cơ bản đều hoạt động ở nước ngoài, hiếm khi thấy người nhà họ Hà xuất hiện." - Chúc Khải Phong đã hỏi thăm rõ ràng, "Nhưng nghe nói đại thiếu gia nhà họ Hà đã trở về nước, danh lợi ngày hôm nay chính là hắn góp công đầu!"
Nhà họ Hà, Nhậm Xuyên mơ hồ có chút ấn tượng, quý tộc thời nhà Thanh, danh tiếng còn kém xa gia tộc Rothschild hay Rockefeller, nhưng nội hàm sâu xa, lịch sử gia phả còn lâu đời hơn.
Hơn nữa, nhà họ Hà có một gia quy rất nổi tiếng là không được phép lấy thiếp, gia phả gần ngàn năm vẫn luôn là một đời một kiếp một đôi người, cho nên con cháu ít ỏi, suýt nữa thì không còn người nối dõi.
Nhưng dường như ở thế hệ này, nhà họ Hà có chuyện không hay xảy ra, vợ chính thức đã sinh ra đại thiếu gia rồi, mà còn có một đứa con ngoài giá thú.
Đại thiếu gia chẳng lẽ không bận tranh đấu ở nhà với em trai, trở về Trung Quốc để làm gì?
Nhậm Xuyên có hơi muốn gặp vị càng vàng lá ngọc đó một chút.
"Buổi tối tám giờ, biệt thự Thừa Phong." - Chúc Khải Phong cúp máy, "Không gặp không về!"
Nhậm Xuyên xem thời gian, lúc này đã bảy giờ rưỡi, quay lại thay quần áo cũng không kịp, anh nhờ Mạnh Xuân lái xe đưa mình đi, nhân tiện mang theo một chai rượu Burgundy 1900.
Buổi tối là giờ cao điểm, tắc đường, Mạnh Xuân trực tiếp chặt hẻm, vất vả một hồi mới đến cổng biệt thự Thừa Phong trước tám giờ, khi định rẽ vào thì tình cờ có một chiếc Bugatti Veyron cũng muốn rẽ, hai đầu xe không tránh khỏi va vào nhau, phát ra tiếng động lớn.
"Đệt!" - Nhậm Xuyên cực kỳ khó chịu, rõ ràng anh là người vào trước, sao chiếc Bugatti Veyron kia lại điên cuồng như vậy!
Mạnh Xuân tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe: "Chờ một chút, tôi đi xử lý."
Người tài xế kia cũng xuống xe, vừa định nói chuyện, ngay sau đó bọn họ đều sững sờ.
Mạnh Xuân: "..."
Chung Niệm: "..."
Mạnh Xuân và Chung Niệm hai mặt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Nhậm Xuyên nghe một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì bên ngoài, cũng không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cũng bước xuống xe.
Cùng lúc đó, cửa sau của Bugatti Veyron cũng mở, một cái chân đi đôi giày da thủ công sáng bóng bước ra, sau đó một người đàn ông mặc âu phục kiểu xứ Wales bước xuống, đầu tóc cạo gọn gàng, hai bên tóc mai cắt sát da, nhìn rất phong độ, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, nước hoa trên người là mùi hương kinh điển của Roman, hấp dẫn, sang trọng, mang theo hương vị hoang dã nồng đậm.
Sắc mặt Nhậm Xuyên khó coi, vừa định mở miệng đâm chọt hai câu thì đột nhiên dừng lại.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên trước mặt, con ngươi run rẩy không ngừng, nhất thời không thể tin vào mắt mình.
Sau một hồi im lặng, Nhậm Xuyên thở ra một hơi, hoài nghi nhìn Giang Hoàn: "Anh... cải tử hoàn sinh?"
Giang Hoàn: "..."
Sao câu này quen thuộc quá vậy?