"Nói chuyện chút." - Giang Hoàn đao to búa lớn ngồi ở cửa, nhìn ba người đàn ông trong phòng, "Chuyện này là sao?"
Nhậm Xuyên, Mạnh Xuân, Chúc Khải Phong, ba người đàn ông có tổng tài sản gộp lại hơn trăm triệu tệ, ngoan ngoãn đứng thành hàng, cúi đầu trước mặt Giang Hoàn, một câu cũng không chịu nói.
Giang Hoàn đầu tiên nhìn về phía Mạnh Xuân: "Cậu, bạn trai cũ khốn nạn."
Mạnh Xuân nhỏ giọng biện minh cho mình một chút: "Không có khốn nạn đến mức đó."
Giang Hoàn nhìn đến Chúc Khải Phong: "Cậu, bạn trai hiện tại."
Chúc Khải Phong thầm thì: "Sai rồi, là bạn trai đại gia."
"Im lặng!" - Giang Hoàn lớn tiếng, giống như đang dạy dỗ học sinh tiểu học, "Ai cho các cậu nói chuyện?"
Hắn nhìn Nhậm Xuyên cuối cùng: "Cậu, tổng thụ."
Nhậm Xuyên trợn mắt, vội vàng đính chính thanh danh: "Đm tôi là công!"
"Giải thích chính là che giấu, cái bị che giấu chính là sự thật, mà sự thật chính là nguyên nhân tạo ra vấn đề." - Giang Hoàn thể hiện biểu cảm mỉm cười đặc trưng của Conan, "À, muốn gạt anh? Chàng trai, cậu chưa đủ tư cách."
Giang Hoàn sử dụng bộ não chỉ số IQ 200 của mình phân tích toàn bộ đầu đuôi sự việc: "Đầu tiên là cậu, Nhậm Xuyên, đi giao hàng nhọc nhằn khổ sở, vậy mà bạn trai khốn nạn lang chạ ở bên ngoài, có người mới, điều khiến cậu tức giận hơn chính là còn cầm hợp đồng lại đây tàn nhẫn nhục nhã cậu, tiện đường khoe khoang nhẫn kim cương khắc mũi tên đâm trái tim ba carat mới mua. Mà Nhậm Xuyên, cậu trông thấy cậu ta không đấm vào mặt cậu ta một cái mà còn đè người xuống giường, làm loạn trong bệnh viện, lúc này tôi mở cửa xông vào, vừa kịp ngăn chặn sai lầm của các cậu, đang định khuyên bảo các cậu rằng bể khổ vô bờ, lạc đường phải biết quay lại, quay đầu là bờ, thì bạn trai hiện tại vào, còn mang theo hoa hồng, trên người xịt nước hoa Gucci, nồng nặc phát ói."
Ánh mắt hắn thâm trầm, thậm chí có chút hung tợn nhìn ba người đàn ông trước mặt: "Còn muốn nói cái gì không?"
Mạnh Xuân giơ tay lên trước: "Tôi muốn đính chính, tôi không có khốn nạn."
"Im lặng." - Giang Hoàn quát y, "Không có bằng chứng chứng minh, không chấp nhận."
Nhậm Xuyên giơ tay: "Tôi có điều muốn nói."
Giang Hoàn nhấc cằm: "Cậu nói đi, cho cậu cơ hội giải thích ba phút."
Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, chỉ vào Chúc Khải Phong bên cạnh: "Cậu ta không phải bạn trai tôi."
Giang Hoàn nhìn hai người họ: "Bằng chứng đâu?"
"Chưa nói đến vị trí, thì xu hướng tính dục đã sai rồi!" - Nhậm Xuyên vội vàng giải thích, "Tôi thích đàn ông, hắn thích phụ nữ, đặc biệt là em gái đáng yêu."
Giang Hoàn suy nghĩ một chút: "Ừm... bằng chứng không đủ thuyết phục..."
Nhậm Xuyên giật lấy điện thoại của Chúc Khải Phong, mở khóa cho Giang Hoàn xem album ảnh: "Anh xem album của hắn! Đều là Hatano Yui, Sora Aoi!*"
*diễn viên JAV =))
Chúc Khải Phong mắng một tiếng: "Cậu đem hình vợ tôi cho người khác xem?"
Nhậm Xuyên cười ha ha: "Vợ cậu rõ ràng bị đàn ông toàn thế giới nhìn qua rồi."
"Bằng chứng thuyết phục." - Giang Hoàn vỗ tay cái bốp, "Nhưng Hanato Yui là vợ tôi, cảm ơn."
Hắn chỉ ngón tay về phía Chúc Khải Phong: "Cho nên thân phận của cậu bây giờ không rõ, không chỉ giả danh bạn trai Nhậm Xuyên, còn cướp vợ của tôi!"
"Khoan đã!" - Đầu óc Chúc Khải Phong rối thành một nùi, nhảy sóng lung tung, "Cho tôi một cơ hội giải thích!"
Giang Hoàn mở điện thoại ra bấm giờ: "Cho cậu cơ hội giải thích một phút."
Chúc Khải Phong không phục: "Tại sao tôi chỉ có một phút, vừa rồi Nhậm Xuyên còn được ba phút, đều là đàn ông có hai con mắt một cái mũi, tại sao tôi so với cậu ta thiếu hai phút, tại vì tôi hơn cậu ta ba xăng-ti-mét à? Đây không phải là lý do để bị phân biệt đối xử, yêu cầu kháng cáo!"
Giang Hoàn nhấn nút dừng: "Hết một phút rồi, cậu không còn cơ hội lên tiếng."
Hắn sắp xếp lại mọi chuyện một chút: "Hiện tại bạn trai cũ khốn nạn vẫn là khốn nạn, mà Nhậm Xuyên là công hay thụ trở thành một nghi vấn, bạn trai hiện tại không phải là bạn trai, thân phận không rõ, nhưng nhìn rất có tiền, 60% có thể là đại gia."
Giang Hoàn đột nhiên hiểu ra, chỉ Mạnh Xuân: "Cậu là bạn trai cũ khốn nạn của Nhậm Xuyên, tôi cảm thấy không có điều gì để nói, có thể đưa đến lò hỏa táng rồi chôn xuống đất."
Ngay sau đó hắn chỉ đến Chúc Khải Phong: "Mà cậu thì muốn làm bạn trai hiện tại của Nhậm Xuyên, lại không thực hiện được. Tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ cậu muốn dùng tiền để gây ấn tượng với Nhậm Xuyên, thế nhưng Nhậm Xuyên lại là người thanh bạch, không bị khuất phục bởi đồng tiền."
Cuối cùng, Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: "Cậu có gì muốn nói không?"
Mẹ nó Nhậm Xuyên có thể nói lại cái gì? Anh đã chết lặng, tại sao thế giới này lại đối xử với anh như thế, một Mạnh Xuân đã là gánh nặng không chịu đựng nổi, lại còn có thêm một Chúc Khải Phong.
Nhậm Xuyên cho Giang Hoàn một tràng vỗ tay: "Uầy, anh thật thông minh nha!"
"Cảm ơn đã khen." - Giang Hoàn nghiêng mình đáp lễ vô cùng lịch thiệp, "Xem 980 tập Conan không vô ích."
"Anh xem movie mới nhất chưa?" - Nhậm Xuyên bật mode tám chuyện, "Viên Đạn Đỏ, trong nước chưa chiếu nhưng đã phát hành ở Nhật, phim làm rất đẹp, nội dung hồi hộp, hấp dẫn."
"Thật không?" - Giang Hoàn bắt đầu đáp lại, "Anh có nghe nói tới movie này, luôn muốn xem nhưng không tìm được, cậu có bản HD không che hai phụ đề Trung-Nhật không?"
Nhậm Xuyên vốn xem ở Nhật Bản, làm gì có bản lưu trữ nào: "Tôi có thể giúp anh tìm xem, không nhất thiết phải là bản HD không che hai phụ đề, tôi thấy anh có thể xem được bản gốc tiếng Nhật, nó thú vị hơn. Anh xem Hatano Yui là vợ, thì trình độ tiếng Nhật cũng không kém."
Giang Hoàn gật đầu: "Anh cũng thấy vậy, có nhiều lúc phim không có phụ đề tiếng Trung, thực sự rất đau khổ, nhưng đã rèn luyện trí tưởng tượng và năng lực ngoại ngữ của anh rất nhiều."
Mạnh Xuân và Chúc Khải Phong gần như đồng thời gào lên: "Từ từ! Sao cứ nói chuyện như không có gì xảy ra vậy, chúng tôi không tồn tại à!"
Nhậm Xuyên nhìn hai người họ: "Vậy các cậu muốn như thế nào?"
Mạnh Xuân và Chúc Khải Phong đều cười lạnh, làm nóng người: "Làm gì hả? Chịch chết cậu!"
Nhậm Xuyên bị hai người họ ném lên trên giường, một người chặn phía trên, một người chặn phía dưới, xem thử hôm nay Nhậm Xuyên có sống sót mà đi ra khỏi cái phòng bệnh này không!
"Khoan đã!" - Giang Hoàn vội vàng ngăn cản, "Làm nhẹ chút, cậu ấy đại tiểu tiện không tự chủ, đừng ép chất thải đi ra!"
Mạnh Xuân nhìn Giang Hoàn: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Chu Khải Phong cũng ngẩng đầu lên: "Đại tiểu tiện không tự chủ?"
Giang Hoàn gật đầu: "Các cậu đừng bắt nạt cậu ấy, hiện tại cậu ấy mỗi ngày đều phải sống nhờ vào tã lót, chúng tôi vừa mới từ cửa hàng Watsons mua về nhiều như vậy, ít nhất phải sống được tới khi dùng hết."
Mạnh Xuân và Chúc Khải Phong đồng thời ngừng tay, biểu cảm trên mặt trở nên khổ sở, nhưng vẫn nhịn cười không được, cùng lúc đập giường cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha, đại tiểu tiện không tự chủ..."
Nhậm Xuyên mặt không cảm xúc đẩy mọi người ra, leo lên bệ cửa sổ phòng bệnh.
Hai phút sau, phòng bệnh hỗn loạn tưng bừng, cản người cản người, báo cảnh sát báo cảnh sát, Giang Hoàn gắt gao kéo Nhậm Xuyên lại: "Xuyên Nhi! Tuyệt đối đừng nhảy! Cậu đại tiểu tiện không tự chủ, nhảy xuống ô nhiễm môi trường!"