Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 18: Mua quan tài



Nhậm Xuyên cầm hai cái bánh bao và một tô cháo, ngồi đối diện Giang Hoàn, nhìn hắn, do dự mở miệng: "Cậu... kỹ năng rất tốt."

Giang Hoàn lịch sự khen lại: "Cậu cũng không tồi."

Nhậm Xuyên hơi nghi ngờ: "Không phải cậu làm nhân viên văn phòng à?"

"Ờm..." - Giang Hoàn để bánh bao trong tay xuống, "Nghe anh ngụy biện... à không, giải thích."

Nhậm Xuyên nhìn hắn tỏ ý cứ nói đi.

"Chỗ anh ở là một khu không hề yên bình trong thành phố, nên phải học một ít kỹ năng phòng thân, bằng không sẽ bị cướp." - Giang Hoàn rốt cuộc bịa ra được một cái lý do hoàn hảo, hắn nhíu mày, nhìn Nhậm Xuyên, "Mỗi ngày cậu đều lái xe điện giao hàng, sao có thể đánh nhau được?"

"Tranh đơn quá khổ cực." - Nhậm Xuyên nghiêm túc nói, "Có lúc không thể không động thủ."

"Vậy cậu..." - Giang Hoàn muốn hỏi Nhậm Xuyên sao lại có thể sinh sống ở chỗ cạnh tranh khốc liệt như vậy, nhìn anh không giống người biết đánh nhau, mà lời chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy không tốt, nên không nói.

Khoan, chờ chút, ánh mắt thương hại này là cái gì, Nhậm Xuyên nhíu mày lại: "Cậu không tin tôi biết đánh lộn?"

"Chưa có tập luyện." - Giang Hoàn cắn một miếng thịt bò trong miệng, "Không hợp đánh đánh giết giết."

Hắn tiện tay khui một hộp sữa bò Vượng Tử: "Lần sau có chuyện gì thì đừng xông lên, trốn sau lưng anh là được."

"Cảm ơn, đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu." - Nhậm Xuyên làm sao có khả năng trốn ở sau lưng hắn, quá giống một tiểu 0, "Vả lại tôi không uống sữa bò Vượng Tử."

"À xin lỗi." - Giang Hoàn lấy lại sữa Vượng Tử trước mặt mình, "Vẫn luôn coi cậu như em trai anh."

Nhậm Xuyên không thể không nhấn mạnh: "Tôi gần ba mươi lăm."

Giang Hoàn bóc trần anh: "Hôm qua y tá ở quầy tám chuyện, cậu mới hai lăm."

Nhậm Xuyên: "..."

"Làm em trai anh không tốt sao?" - Giang Hoàn có chút thắc mắc, "Tại sao anh lại bị từ chối."

Bởi vì con mẹ nó tôi muốn làm chồng cậu, Nhậm Xuyên hơi bất đắc dĩ nhìn hắn, nếu như bỏ qua cơ bắp toàn thân, Giang Hoàn giống như là một sinh viên nghệ thuật, "Vậy cậu bao nhiêu tuổi?"

Giang Hoàn có chút kiêu ngạo: "Lớn hơn cậu ba tuổi, vẫn phải gọi anh."

Về phần tuổi tác thì thua rồi, Nhậm Xuyên cảm thấy hơi buồn, lẽ nào cuộc sống sau này mỗi ngày đều phải độn giày mới có thể theo đuổi Giang Hoàn sao?

"Anh từ nhỏ đã muốn có em trai, nhưng cha anh lại mang về một đứa con riêng." - Giang Hoàn vừa ăn cơm vừa thuận miệng nói, "Nó mở miệng câu đầu tiên là xin tiền anh, đã nhiều năm như vậy, lúc nhìn thấy anh câu cửa miệng vẫn không đổi, vẫn là một câu 'Anh, cho ít tiền', hơn nữa càng ngày càng quá đáng, muốn tiền càng nhiều, thậm chí còn mơ ước cổ phần công ty..."

"Hả?" - Nhậm Xuyên hơi bất ngờ, "Cổ phần công ty?"

"Không phải, là ba mươi mẫu đất nhà anh." - Giang Hoàn trong nháy mắt đổi giọng, "Cậu nghe lầm."

Nhậm Xuyên tuổi còn trẻ sao có thể bị lãng tai: "Anh mới nói là..."

"Ba mươi mẫu đất." - Ngữ khí Giang Hoàn vô cùng kiên định, "Nhất định là vì cậu bị nấm chân lây lên đại não dẫn đến thần kinh thính giác gián đoạn."

Nhậm Xuyên vẫn kiên trì: "Không thể, tôi..."

Giang Hoàn thở dài: "Cho cậu một triệu, bây giờ không cần nói chuyện."

Lấy tiền đè người? Nhậm Xuyên từ nhỏ đã chơi tiền vàng La Mã cổ, lập tức la lên: "Tôi cho anh ba triệu, bây giờ nhất định phải nói!"

"Bốn triệu!"

"Năm triệu!"

"Sáu triệu!"

"Bảy triệu!"

*1 triệu tệ ~ 3 tỷ rưỡi VND

Ánh mắt bệnh nhân xung quanh dần dần tụ lại đây, bọn họ nhìn nhau một cái, xác nhận một chuyện, nơi này thật sự không phải bệnh viện tâm thần?

"Mười triệu!" - Nhậm Xuyên đập bàn một cái, "Được, thỏa thuận xong!"

Giang Hoàn lập tức thay đổi giọng điệu: "Vậy, xin hỏi ngài đây quẹt thẻ hay tiền mặt."

"Quẹt thẻ..." - Nhậm Xuyên theo bản năng mà mò túi, muốn lấy thẻ đen của mình ra, tìm thấy rồi đột nhiên dừng lại, "Tôi..."

Giang Hoàn nhướng mày nhìn anh: "Đừng nói cậu trả tiền âm phủ nhé."

"Một triệu chờ anh chết tôi đưa anh." - Nhậm Xuyên nhớ tới thiết lập nhân vật của mình, anh ngồi xuống, ung dung ăn bánh bao thịt, "Bảo đảm sau đó anh không cần lo áo cơm, còn có thể trái ôm phải ấp."

"Nhớ tính thêm lạm phát." - Giang Hoàn hùa theo nói đùa với anh, "E rằng lúc đó tiền âm phủ mất giá, một bát canh Mạnh Bà giá mười triệu, không có tiền mua canh, khổ cực phiêu bạt không nơi nương tựa ở thành phố lớn, giống như là nước chảy bèo trôi, không có gốc rễ, chỉ có thể trôi theo dòng nước, đi được tới đâu hay tới đấy..."

"Này!" - Đây đều là lời Nhậm Xuyên từng nói, giờ phút này chính mình lại không nghe nổi, "Anh đừng..."

Giọng anh rất nhỏ: "Anh đừng chết, có được hay không."

Nhậm Xuyên quả nhiên đã rung động trước Giang Hoàn, nhưng Giang Hoàn ung thư gan giai đoạn cuối, không còn lại mấy ngày. Giống như hoàng tử bé đối với bông hồng, lúc kỳ hoa nở chỉ còn mấy ngày, lúc thấy lúc không, cho đến khi kỳ hoa nở qua đi, chỉ có thể nâng cánh hoa hồng đã khô héo, quỳ trên mặt đất nhớ lại năm tháng nở rộ.

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn: "Chiều cao cân nặng của anh bao nhiêu?"

"Hả?" - Giang Hoàn thấy anh đau lòng vốn định an ủi một chút, ai ngờ Nhậm Xuyên bất chợt đổi chủ đề, "Hỏi cái này làm cái gì?"

"Nói cho tôi biết." - Nhậm Xuyên rất nghiêm túc, "Có ích."

Giang Hoàn dựa lưng ra sau một chút, nhìn qua có vẻ lười nhác: "186cm, 75kg."

Hắn đoán: "Cậu muốn mua quần áo cho anh?"

"Không." - Nhậm Xuyên lấy điện thoại ra, thứ hắn muốn mua, Giang Hoàn vốn dĩ không thể tưởng tượng nổi.

Nhậm Xuyên nói cho Mạnh Xuân, chuẩn bị quan tài kích cỡ dựa trên 186cm, 75kg, cần phải tiễn đưa Giang Hoàn đi thuận lợi.

"Được." - Mạnh Xuân trả lời rất nhanh, "Ảnh các mẫu sẽ được gửi đến email của anh, làm ơn nói cho tôi biết anh thích cái nào, có thể chứng kiến đoạn đường tiễn anh đi là niềm vinh hạnh của tôi."

"Cảm ơn cậu." - Nhậm Xuyên cũng rất khách khí, "Nói lại lần nữa thì trừ lương."

Nhậm Xuyên liền nghĩ tới điều gì: "Cậu xem thử áo ngọc dây vàng có thể mua được không?"

Mạnh Xuân đáp: "Tôi có thể thay anh liên hệ phòng đấu giá, nhưng áo ngọc dây vàng đều làm theo số đo riêng, có thể không vừa."

Đúng rồi, còn phải hỏi cái này nữa, Nhậm Xuyên ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn Giang Hoàn: "Anh lớn cỡ nào?"*

"Hai tám." - Giang Hoàn không hiểu tại sao lại hỏi cái này lần nữa, "Lúc nãy không phải đã nói rồi sao?"

"Không phải." - Nhậm Xuyên khoa tay một chút, "Tôi hỏi bên dưới, lớn cỡ nào?"

*đồng âm với hỏi bao nhiêu tuổi

Giang Hoàn: "..."

Giang Hoàn bối rối: "Hỏi cái này làm gì? Mua quần lót cho anh à? Anh mặc size L."

Nhậm Xuyên đàng hoàng trịnh trọng: "Có ích."

Vẻ mặt Giang Hoàn nhất thời thay đổi: "Có phải là mua... áo mưa?"

*áo mưa = bao cao su, cái này cũng là tiếng lóng phổ biến ha

"Không." - Nhậm Xuyên rất nghiêm túc, "Tôi mua cho anh một thứ anh không tưởng tượng nổi, là đặt làm riêng, đảm bảo thoải mái."

Cần kích cỡ cậu nhỏ, được làm riêng, còn thoải mái, Giang Hoàn đột nhiên nghẹn họng, mặt mũi bắt đầu đỏ lên: "Cái này... được không vậy."

Áo ngọc dây vàng chẳng lẽ chưa đủ phú quý, Nhậm Xuyên không thấy có cái gì sai sai: "Nhanh lên, nói cho tôi biết."

"18cm." - Giang Hoàn lén lút nói cho anh biết, nhìn xung quanh một chút sợ người khác nghe thấy, căn dặn Nhậm Xuyên, "Làm nhanh lên, anh muốn thử một chút."

Muốn thử một chút? Như thế khác gì muốn chết, Nhậm Xuyên hơi mờ mịt: "Anh nóng lòng muốn chết vậy à?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv