Nhậm Xuyên chưa từng nghĩ rằng một cuốn nhật ký sẽ khiến anh dở khóc dở cười.
Nước mắt anh không ngừng chảy ra, nhưng khóe miệng cũng không ngăn được cong lên.
Hơn hai mươi năm giữa anh và Giang Hoàn đều được khắc ghi trong cuốn nhật ký này.
"Đồ chó này..." - Nhậm Xuyên lau nước mắt, vừa khóc vừa lật mở trang cuối cùng, miệng lẩm bẩm: "Lại khiến mình rơi nước mắt."
Đáng ngạc nhiên là... trang cuối cùng không phải là nhật ký nữa... mà là một... bức tranh trừu tượng xiêu vẹo.
Nhậm Xuyên nhìn tuyệt tác thần kỳ này, trong đầu chợt nhớ, thuận miệng đọc to: "Lão trọc nợ tôi hai quả trứng, tôi nói ba ngày trả, lão lại nói bốn ngày, ba cây hành lá ba đồng ba, một miếng đậu hũ sáu đồng sáu, một xâu kẹo hồ lô bảy đồng bảy..."
Dưới kiệt tác này, Giang Hoàn cũng ký tên của mình bằng chữ p.
Chữ viết tay xiêu vẹo, được viết bằng tiếng Tây Ban Nha, tạm dịch là... "Người tình trong mộng của tôi."
Có thể kiệt tác này được sếp Giang lúc ba bốn năm sáu tuổi làm ra.
Nhậm Xuyên ôm bụng ngã xuống ghế sô pha, tiếng cười gần như lật tung cả mái nhà: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Còn sếp Giang, người không biết gì về tất cả những chuyện này và thậm chí không biết rằng cuốn nhật ký của mình đã bị phát hiện, bưng hai tách cà phê bước tới, thậm chí còn tự hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy? Cười thành thế này?"
Một giây sau, mắt hắn trông thấy cuốn nhật ký trên tay Nhậm Xuyên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cà phê trong tay rơi xuống đất vỡ toang, "..."
Nhậm Xuyên cười không thở nổi, nghiêng người đến trước mặt Giang Hoàn, cho hắn xem kiệt tác ở trang cuối cùng: "Em hỏi anh một chút, bây giờ anh thấy em... có phải thất vọng lắm không?"
"Anh..." - Khuôn mặt của Giang Hoàn đỏ bừng lên thấy rõ, cuốn nhật ký này chứa đầy những năm tháng lịch sử đen tối của hắn, hắn muốn vứt nó vào thùng rác, nhưng không ngờ Nhậm Xuyên lại phát hiện ra.
Hắn thậm chí có chút xấu hổ quá hóa giận: "Em nhìn cái gì!!!"
Hắn vươn tay muốn cướp cuốn nhật ký trong tay Nhậm Xuyên, nhưng Nhậm Xuyên nhanh nhẹn tránh được.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" - Nhậm Xuyên vừa cười vang vừa cầm cuốn nhật ký trốn đông trốn tây, chơi trò đuổi bắt với Giang Hoàn trong quán cà phê.
Con mèo Ragdoll trên nhà leo ngẩng đầu nhìn hai nhân loại ấu trĩ, cảm thấy nhàm chán, há mồm ngáp một cái tỏ ý không liên quan tới mình.
Nhưng giây tiếp theo, Nhậm Xuyên vô tình vấp phải bục và ngã ập lên nhà mèo, làm nó ngã xuống.
Con mèo Ragdoll trợn mắt kinh ngạc, chỉ cảm thấy tai bay vạ gió ập đến quá đột ngột nên lao lên làm vài cú đấm mèo với Nhậm Xuyên, trái một cái phải một cái cào ra hoa trên mặt anh.
"Á!" - Nhậm Xuyên ôm mặt, "Mồn lèo! Đừng để tao bắt được mày!!!"
"Sao vậy?" - Giang Hoàn nghe thấy Nhậm Xuyên la đau, vội vàng chạy lại, "Lại bị mèo cào à?"
Nhậm Xuyên ngày nào cũng trêu chó chọc mèo, bị mèo cào là chuyện không có gì mới, nên trong quán cà phê luôn có sẵn tủ thuốc.
Giang Hoàn ngồi ở trên sô pha cẩn thận giúp Nhậm Xuyên xử lý vết thương trên mặt, nhưng tầm mắt không rời khỏi cuốn nhật ký trong tay Nhậm Xuyên, hắn luôn muốn nắm lấy cơ hội chộp lấy cuốn nhật ký rồi mang đi tiêu hủy.
Ngay khi hắn đang chờ thời để lấy cuốn nhật ký, Nhậm Xuyên đột nhiên ôm chặt cuốn nhật ký và nói: "Em biết quà cho kỷ niệm mười năm ngày cưới của mình là gì rồi!"
"H... hả?" - Lực chú ý của Giang Hoàn đã bị chuyển hướng, hắn nhìn Nhậm Xuyên, "Em muốn gì?"
Nhậm Xuyên ôm quyển nhật ký mỉm cười: "Em muốn cuốn nhật ký này!"
Mặt Giang Hoàn lập tức cứng đờ, hắn cảm giác được từ trên trời rơi xuống bốn chữ lớn: "Trời định giết tôi".
"Đây là quá khứ đen tối bao nhiêu năm trước rồi!!!" - Giang Hoàn gào khóc, "Em có để anh tiếp tục làm người không!!!"
Nhưng Nhậm Xuyên lại chớp chớp mắt nhìn hắn: "Em thích cái này."
"Anh xin em thích cái khác đi." - Giang Hoàn muốn quỳ xuống cầu xin anh, "Hay là anh mua cho em cổ phiếu của Warren Buffett để em trở thành cổ đông lớn nhất, hoặc là hai chúng ta năm nay đi leo dãy Himalaya, hoặc là băng qua rừng nhiệt đới Amazon..."
"Không." - Nhậm Xuyên thẳng thừng từ chối, "En muốn cuốn nhật ký này."
Lịch sử đen tối mà Giang Hoàn thật sự không thể tiếp nhận, lại bị vợ coi như bảo bối, "..."
Hắn luôn tìm cơ hội để bí mật mang cuốn nhật ký đi tiêu hủy.
Buổi tối lúc ngủ, Giang Hoàn lén lút rời giường, dùng đèn pin lục soát khắp nhà nhưng không tìm thấy cuốn nhật ký.
Hắn thầm nhủ Nhậm Xuyên có thể giấu cuốn nhật ký ở đâu chứ, khi trở lại phòng ngủ, hắn nhìn thấy Nhậm Xuyên đang ngủ say vẫn ôm chặt cuốn nhật ký trên tay, lúc ngủ vẫn không chịu buông ra.
Giang Hoàn nín thở, thận trọng trèo lên giường, cố gắng lấy cuốn nhật ký.
Hắn duỗi hai ngón tay ra, cầm lấy một góc cuốn nhật ký, điều chỉnh lực, cẩn thận chầm chậm rút cuốn nhật ký ra...
Toàn bộ quá trình diễn ra im lặng không có một tiếng động, thậm chí hắn còn không dám thở vì sợ mình sẽ đánh thức Nhậm Xuyên.
Ngay khi cuốn nhật ký sắp được rút ra...
Lập tức có giọng nói vang lên trên đầu hắn: "Giang Hoàn, anh làm gì vậy?"
Động tác của Giang Hoàn nhất thời cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, "..."
"Anh..." - Giang Hoàn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Nhậm Xuyên, "Anh..."
Nhậm Xuyên nhìn hắn rồi nhìn vào cuốn nhật ký trên tay mình: "Anh muốn trộm cuốn nhật ký!!!"
"Anh không có!!!" - Giang Hoàn lập tức giơ hai tay lên, tỏ vẻ vô tội, "Anh thật sự không có!!!"
Nhậm Xuyên nhìn hắn đầy hoài nghi: "Vậy thì anh đang làm gì?"
"Anh..." - Trên trán Giang Hoàn toát mồ hôi, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, "Quyến rũ em..."
Nhậm Xuyên lập tức ngẩn ra: "Hả?"
"Ngày tốt cảnh đẹp..." - Giang Hoàn cởi áo ngủ, lộ ra nửa vai, nháy mắt quyến rũ Nhậm Xuyên, "Ông xã~~~ Em muốn lãng phí cảnh xuân này sao?"
Nhậm Xuyên thật sự không nói được gì, liếc nhìn điện thoại, cái gọi là ngày tốt là bốn giờ sáng, lại liếc ra ngoài cửa sổ tối thui, cái gọi là cảnh đẹp là mùa đông mọc không nổi cỏ.
Cảnh xuân mẹ gì.
Bảo động dục nghe còn có lý hơn?
Anh thở dài thườn thượt, nằm xuống và nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Giang Hoàn nhìn nửa bên vai lộ ra của mình, sau đó lại nhìn Nhậm Xuyên nhắm mắt định ngủ: "..."
"Anh không quyến rũ đến vậy à!!!" - Giang Hoàn rống lên, "Anh đang dụ dỗ em đấy!!!"
"Bây giờ mới bốn giờ sáng!!!" - Nhậm Xuyên túm gối ném hắn, "Anh nghĩ em là con gà chắc!!!"
Lời này hơi kỳ lạ, vừa nói ra xong, cả hai người họ đều im lặng, "..."
"Anh..." - Giang Hoàn lựa lời nói, giống như muỗi vo ve, "Cho em làm..."
Nhậm Xuyên nghe không rõ: "Anh nói cái gì?"
Giang Hoàn đảo mắt lung tung, nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn Nhậm Xuyên: "Anh bảo... Anh cho em làm..."
Họ nhìn nhau chằm chằm... rồi trở nên trầm lặng.
Một lúc sau, Nhậm Xuyên lại nằm xuống, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Giang Hoàn thật sự không thể tin được: "Anh nói anh sẽ cho em làm!!! Em thái độ gì vậy!!! Phản ứng kiểu gì vậy!!! Anh hy sinh nhiều như vậy!!!"
"Quên đi..." - Nhậm Xuyên nghe gió bắc rít ngoài cửa sổ, thở dài thườn thượt, "Trong cái thời tiết quỷ quái này, cho dù anh có bỏ trốn cùng thằng khác, em cũng lười đuổi theo."
Giang Hoàn không nói nên lời: "..."
Giang Hoàn không có chấp niệm với việc làm công, đôi khi hắn cũng muốn thử làm thụ, nhưng mà...
Nhậm Xuyên lười biếng...
Đây thực sự không phải lỗi của sếp Giang.
Vào hôm sau ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của họ, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên rốt cuộc không đi du lịch khắp thế giới, họ chọn ở lại nhà cũ, mời Thôi Minh Hạo, Chúc Khải Phong, còn có Mạnh Xuân và Chung Niệm cùng ăn cơm, dùng một cách tương đối truyền thống, chúc mừng kỷ niệm mười năm kết hôn của họ.
Chỉ ăn uống thôi thì cũng chán, họ bắt đầu chơi trò "ta là vua".
Người trở thành vua có thể sai sử người khác.
Giang Hoàn kích động xoa xoa hai tay, cuối cùng hắn cũng có thể công khai lấy cuốn nhật ký và bắt Nhậm Xuyên hủy đi.
Tất cả xếp thành một vòng tròn, ở giữa có một cái chai, xoay cái chai, miệng chai chỉ về phía ai thì người đó là vua.
Vòng đầu tiên, miệng chai chỉ về phía Chung Niệm.
Chung Niệm nhìn Mạnh Xuân một cái, Mạnh Xuân lập tức vào bếp pha một cốc nước uống của quỷ với giấm, nước tương, nước dầu ớt và nước trái cây rồi mang ra.
Chung Niệm cười toe toét nhìn Giang Hoàn và Nhậm Xuyên: "Hai sếp, mời."
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên nhìn nhau, yết hầu lên xuống một cách khó khăn.
Chưa cần uống cạn, chỉ cần uống miếng đầu tiên, họ đã lao vào nhà vệ sinh nôn mửa điên cuồng.
Vòng thứ hai, miệng chai chỉ vào Thôi Minh Hạo.
Thôi Minh Hạo đẩy kính, chỉ vào Chúc Khải Phong: "Mời tự hôn chân của mình."
Mọi người cùng lao tới đè Chúc Khải Phong xuống, tiếng hú như heo bị chọc tiết vang lên, nhưng sự dẻo dai của Chúc Khải Phong thực sự rất kém, thử bao nhiêu tư thế cũng không thể tự hôn vào chân mình.
Vòng thứ ba, Giang Hoàn nghĩ thầm, dù sao cũng phải đến lượt mình.
Khi miệng chai từ từ hướng về phía hắn, giây tiếp theo, một luồng gió thổi qua khiến miệng chai hướng về Nhậm Xuyên bên cạnh hắn.
Giang Hoàn không nói nên lời: "..."
Nhậm Xuyên cầm cuốn sổ, cười hì hì nhìn tất cả mọi người: "Tôi sẽ không bắt mọi người làm gì cả, mà muốn mọi người thưởng thức một kiệt tác..."
Anh lật mở trang cuối cùng của cuốn sổ: "Bức tranh do Giang Hoàn vẽ lúc năm tuổi! Anh ấy nói đây là người tình trong mộng!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Mọi người ngã xuống đất, ôm bụng cười không dứt: "Quá phi nhân loại!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, sao lại là đầu trọc?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, may mà sếp Giang không bước vào giới nghệ thuật."
Giang Hoàn đỏ bừng mặt thấy rõ, đỉnh đầu muốn bốc ra hơi nước, "..."
Đến vòng thứ tư, miệng chai cuối cùng cũng hướng về phía Giang Hoàn, Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên đang định nói hủy quyển nhật ký đi, giây sau hắn liền dừng lại.
Nhậm Xuyên ngẩng đầu nhìn Giang Hoàn, hơi thở có chút gấp gáp: "Anh..."
Giang Hoàn cúi người hôn nhẹ lên trán anh, như đang đối đãi thiên sứ của chính mình: "Là vua của em, anh chỉ có một yêu cầu."
"Mong em cả đời này... mãi yêu anh."
"Như vậy... anh mới không... ở khoảng không vô ranh giới."
"Mới không... cô độc một mình trên vương tọa."
Hết.