Sắp đến cuối năm, Nhậm Đông Thăng bắt đầu gọi điện giục họ về quê ăn Tết, các công ty cũng tiến vào thời điểm tổng kết cuối năm.
Cuối năm, Nhậm Xuyên bận rộn tất bật, chỉ ước có thể biến thành con bạch tuộc, mọc ra tám cánh tay để xử lí công việc.
Ở tuổi trung niên, lại còn làm việc quá sức trong thời gian dài, một số khía cạnh quả thực không bằng khi còn trẻ.
Mỗi khi Giang Hoàn ám chỉ cái gì đó với anh, hoặc để lộ cơ ngực vòng eo trước mặt anh, Nhậm Xuyên đều nhìn như thể đang nhìn khói mây, "..."
Giang Hoàn bối rối cong cong bắp tay: "Anh... đã sớm không còn hấp dẫn nữa rồi sao?"
"Mệt." - Nhậm Xuyên không muốn nhúc nhích, nói thẳng với hắn, "Không làm đâu."
Anh thở dài thườn thượt, đặt máy tính trên tay xuống, vào phòng tắm đi tắm.
Giang Hoàn đã không thể đếm được số lần bị từ chối, liền vội vàng xông lên muốn cứu vãn tình hình: "Anh tắm với em!!!"
Cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại trước mắt hắn, suýt nữa thì tông vỡ mũi.
Giang Hoàn tủi thân vô cùng, dùng tay cào cửa, kêu thảm thiết: "Vợ ơi... vợ... em cho anh vào đi... mấy ngày rồi chưa có làm... em muốn anh nghẹn chết sao..."
Mãi cho đến khi Nhậm Xuyên tắm xong đi ra, Giang Hoàn vẫn ngoan cố vây quanh anh giống như một con chó ngoan, chớp chớp mắt: "Đi mà..."
"Này..." - Nhậm Xuyên nặng nề thở dài, "Thôi được rồi..."
Giang Hoàn vui mừng khôn xiết, như người nông dân giữa trời hạn gặp được cơn mưa, chuẩn bị xong xuôi mọi việc, dự bị mười hộp bao, lúc chuẩn bị đi vào thì thấy...
Nhậm Xuyên ngủ gục trong tư thế quỳ ở trên giường, thậm chí còn bắt đầu ngáy.
Giang Hoàn không nói nên lời: "..."
Rốt cuộc hắn cũng không cam lòng đánh thức Nhậm Xuyên, điều chỉnh tư thế ngủ của anh thành nằm thẳng trên giường, giảm độ sáng của đèn ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Sau đó, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Một mình cô độc đi vào nhà vệ sinh tự giải quyết.
Sếp Giang sau đó ngồi trên ban công và hút thuốc, tổng kết tình hình hiện tại một chút.
Trong hai năm gần đây, số lần sếp Nhậm từ chối hắn đã tăng theo cấp số nhân, người ta nói đàn ông ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nhưng sếp Nhậm giống như đã bước một chân vào trong quan tài, chỉ sống bằng chút hơi tàn.
Ngay cả việc ăn thận và rau hẹ cũng không có tác dụng gì.
"Chẳng lẽ..." - Giang Hoàn nhớ tới cái gì, "Là di chứng của phẫu thuật ung thư dạ dày hồi đó?"
Hắn sợ tới mức tàn thuốc trên tay rơi xuống đất.
Ngày hôm sau, hắn bảo phải đưa Nhậm Xuyên đến bệnh viện để khám tổng quát.
"Ôi, anh không thấy phiền à?" - Nhậm Xuyên hết cách, "Em bận lắm, anh còn muốn em đi bệnh viện với anh, đi bệnh viện cái gì, em còn khỏe chán."
"Em khỏe..." - Giang Hoàn vừa muốn nói em khỏe chỗ nào, em còn không muốn làm với anh, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến việc đàn ông nào cũng sĩ diện, chuyện như vậy không thể nói thẳng.
Hắn chỉ có thể nói khéo: "Em khỏe... không có nghĩa là anh khỏe..."
"???" - Nhậm Xuyên hơi kinh ngạc, "Anh bị gì vậy?"
"Anh gần đây..." - Giang Hoàn đột ngột thất thần, ôm bụng như đang bị thận hư, "Thật sự là không ổn lắm."
Nhậm Xuyên loạng choạng hai bước, hít vào một hơi.
Giang Hoàn bệnh rồi!!!
Còn có vẻ không giống bệnh vặt!!!
Anh nói phải đưa Giang Hoàn đến bệnh viện kiểm tra, mấy lần Giang Hoàn muốn nói mình không bị bệnh đều bị Nhậm Xuyên ngắt lời: "Không bệnh cái gì!!! Nhìn mặt anh đi!!! Nhìn cho kỹ, cái gì gan, tim, nhất là não!!! Não của anh trước đây còn từng hỏng rồi!!!"
Giang Hoàn bị giam trong bệnh viện, bị buộc phải trải qua một loạt cuộc kiểm tra, nhưng kết quả khám cho thấy... thực sự không tìm ra bất kỳ vấn đề gì trên toàn thân hắn, khỏe mạnh đến mức khó tin.
"Không có bệnh thật sao?" - Nhậm Xuyên hoài nghi nhìn bác sĩ, "Nhưng..."
Bác sĩ rất có trách nhiệm, nói với anh: "Chồng của anh thực sự không bị bệnh."
Lần này, Nhậm Xuyên tức giận.
Anh khoanh tay trước ngực, đè nén lửa giận cuồng bạo trong phổi, chỉ vào Giang Hoàn: "Anh có ý gì?"
"Anh..." - Giang Hoàn thầm nghĩ còn có thể có ý gì nữa, anh muốn em đi khám, chứ không phải anh.
"Không ốm còn giả bệnh?" - Nhậm Xuyên tức giận, "Giang Hoàn, anh chơi vui nhỉ!!!"
Giang Hoàn oan ức muốn chết: "Anh không có..."
"Anh mấy tuổi rồi!!! Còn đùa giỡn kiểu này!!!" - Nhậm Xuyên đỏ mặt tía tai gào lên, "Anh biết em sợ lắm không!!!"
Giang Hoàn có trăm miệng cũng không thể phản bác: "Không phải đâu, nghe anh nói đã..."
Nhậm Xuyên lúc này không muốn nhìn thấy hắn: "Cút đi!!!"
Sếp Giang hoàn toàn chết lặng.
Hắn muốn Nhậm Xuyên kiểm tra cơ thể của mình, nhưng kết quả là chính hắn lại đi khám, cơ thể của hắn thì hoàn toàn không có bệnh, vậy nên Nhậm Xuyên tức giận rồi.
Trời ơi, hắn nói lý ở đâu bây giờ?
Nhậm Xuyên bỏ Giang Hoàn lại một mình, tức giận quay trở lại công ty, định đi làm.
Mạnh Xuân gõ cửa văn phòng rồi bước vào: "Sếp."
"Có gì không?" - Nhậm Xuyên thở dài một hơi sâu, "Nên là chuyện tốt."
Mạnh Xuân cười: "Vào cuộc họp thường niên của công ty năm nay, một nhóm các cô gái trẻ đã yêu cầu anh ra trận biểu diễn tiết mục, mấy cô còn làm trò bốc thăm để anh bốc, bốc ra cái gì thì làm cái đó."
Nhậm Xuyên sửng sốt một chút: "Phải bốc thăm nữa à?"
Mạnh Xuân nín cười, gật đầu: "Vâng."
"Tôi..." - Nhậm Xuyên lập tức do dự, "Vẫn chưa..."
Mạnh Xuân dùng nắm đấm che môi, ho khan hai tiếng: "Họ nói, nếu anh đồng ý, họ có thể tăng gấp đôi thành tích vào ngày mai."
"Được!!!" - Nhậm Xuyên xông pha lập tức, "Bốc thì bốc!!!"
Nhậm Xuyên đi theo Mạnh Xuân đến khu văn phòng, các cô gái trong văn phòng đã chuẩn bị sẵn và đưa cho anh hộp bốc thăm giữa tiếng cười ầm ĩ.
Nhậm Xuyên liếc nhìn bọn họ: "Các cô sẽ không cố ý chỉnh tôi đấy chứ?"
Các cô gái cười đùa: "Sao thế được ạ."
Nhậm Xuyên đưa tay vào hộp bốc thăm, lục lọi một hồi rồi lấy ra một tờ giấy, thấy trên đó viết: mặc một chiếc váy hở lưng và đi giày cao gót ca hát.
Cả công ty hét ầm trời: "AAAAAAAAAAA!!"
"Giải thưởng cuối cùng lớn nhất!!!"
"Đồ nữ!!"
"Váy hở lưng!!!"
"Giày cao gót!!!"
Nhậm Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm: "..."
Cuộc họp thường niên diễn ra vào thứ sáu, Nhậm Xuyên dưới sự chứng kiến của toàn thể công ty, không trốn được.
"Loa loa loa!!!" - Các cô gái đã chuẩn bị xong quần áo, "Sếp! Mặc cái này nè!!!"
Đó là chiếc váy hở lưng lụa màu đỏ, trên vải đính hạt cườm nhỏ lấp lánh như những vì sao dưới ánh đèn, khiến người ta liên tưởng đến sóng biển lấp lánh ngoài khơi lúc hoàng hôn buông.
Nhậm Xuyên nhìn mảng hở lưng phía sau, mặt đỏ bừng: "..."
Tại cuộc họp thường niên vào thứ sáu, anh một mình trốn trong nhà vệ sinh... có xúc động muốn chết...
Nhậm Xuyên nhìn mình trong gương như thể không nhận ra mình, mấy năm nay anh không cắt tóc, tóc dài đến cằm và hơi uốn cong, phác họa ra một đường cằm hoàn hảo.
Đôi môi tô son mỏng manh kiều diễm như cánh hoa, trên người chỉ mặc một chiếc váy lụa màu đỏ hở lưng, lộ ra đường cong quyến rũ của tấm lưng trắng nõn nà, dưới chân là một đôi giày cao gót đỏ, ngón chân vì lo lắng mà cuộn tròn lại.
Nhậm Xuyên không thốt nên lời, thầm hỏi trời xanh, rốt cuộc vận may của mình thế nào mới có thể rút ra tờ giấy đó!!!
Đây là lần thứ tám Mạnh Xuân đến gõ cửa nhà vệ sinh, Nhậm Xuyên thực sự không trốn được nữa nên đành thu hết can đảm, mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài sáng choang, dưới ánh đèn, tất cả nhân viên của công ty đang hét lên với cây gậy phát sáng trên tay, nóc nhà như thể muốn bật lên vì từng lớp âm thanh chồng chất.
Nhậm Xuyên đỏ mặt bước ra sân khấu, vừa mới đứng lại, đột nhiên... anh nhìn thấy Giang Hoàn giữa đám đông.
Giang Hoàn đứng ở rìa ngoài cùng, lặng yên chăm chú nhìn anh, sau khi bị phát hiện thì cười với anh.
Trái tim của Nhậm Xuyên như muốn nổ tung!!!
AAAAAAA!!!
Bị chồng nhìn thấy mặc váy hở lưng rồi!!!
Quá xấu hổ!!!
"Tôi..." - Nhậm Xuyên cầm micro có hơi quên lời, "Ừm..."
"Hát một bài hát cho mọi người nghe..."
"I don't want to say goodbye. (Em không muốn nói lời tạm biệt)"
"Let the stars shine through. (Hãy để những vì sao tỏa sáng)"
"I don't want to say goodbye. (Em không muốn nói lời tạm biệt)"
"All I want to do is live with you. (Em muốn sống bên anh trọn đời)"
"Just like the light of the morning. (Giống như ánh sáng ban mai)"
"After the darkness has gone. (Sau khi bóng tối đi qua)"
"The shadow of my love is falling. (Chiếc bóng của tình yêu em rơi xuống)"
"On a place where the sun always shone. (Trên một nơi mà mặt trời luôn rực rỡ)"
...
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn phía dưới, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy dòng chảy thời gian một lần nữa đổ xuống họ.
Từng có lúc, tại một quán bar ở Lhasa, anh đã đứng trên một sân khấu tồi tàn và dốc hết ruột gan ra hát bài hát này cho Giang Hoàn, cất lên tiếng lòng mình khi ấy.
Em muốn được ở bên cạnh anh.
Đã gần mười năm trôi qua, họ đã trải qua bao ngày đêm bên nhau, tiếng chào buổi sáng đầu tiên trong ngày thuộc về nhau, tiếng chúc ngủ ngon cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ cũng thuộc về nhau.
Giữa dòng chảy thời gian dài dằng dặc, họ chưa bao giờ lạc mất nhau.
Họ không cần phải nói goodbye (tạm biệt).
Khi bài hát kết thúc, Nhậm Xuyên gần như lao khỏi sân khấu chạy đến bên Giang Hoàn.
Chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, đạp mạnh lên vách tường bên cạnh Giang Hoàn, anh đưa tay nâng cằm hắn lên, hỏi: "Anh thấy sao?"
Giang Hoàn nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay sờ đùi anh, vén váy lên, ngón tay chậm rãi hướng lên trên, từ tốn vuốt ve làn da mịn màng, tìm đến vai và cổ của Nhậm Xuyên cắn một cái, sau đó lại thở một làn hơi nóng bên tai anh: "Mặc váy ngắn thế không sợ à?"
-
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi rất thích kabedon, ai nha, rất kích thích.