“Tập đoàn Lục Thị, Lục Cảnh Thâm đến!”
Đám người ồn ào bỗng nhiên tự giác nhường một con đường. Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ cuối đám người, một bóng người thon dài cao thẳng chậm rãi đi vào.
Cảnh Ninh chấn động mạnh, con ngươi co chặt.
Chỉ thấy người đàn ông đó như cuốn theo gió, bước đi rất nhanh nhưng không hiện vẻ vội vàng. Mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đen tựa như ngọc đen thượng đẳng, hiện lên ánh sáng lạnh như băng. Toàn thân tản ra một sự lạnh lùng người sống chớ gần.
Tô Mục đi theo phía sau anh, còn có mấy bảo vệ mặc đồ đen, đều đứng yên ở cửa không đi vào.
Chỉ có Tô Mục, đưa quà tặng trên tay cho một nhân viên tiếp khách bên cạnh, sau đó mới đi vào trong với anh.
“Lục Cảnh Thâm! Thật sự là anh ấy, sao anh ấy lại tới?”
Trong khách khứa có người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Lúc này dường như những người khác mới phản ứng được, sợ hãi chấn động.
Đa số người tới hôm nay đều là người có thân phận có địa vị trong xã hội, cho dù chưa từng thấy Lục Cảnh Thâm, chẳng lẽ còn chưa từng xem tạp chí và tivi?
Vì vậy, hầu hết đều nhận ra người đàn ông trước mặt.
Người thừa kế tài phiệt của Lục Thị! Người chân chính nắm quyền tập đoàn Lục Thị!
Người sáng lập vương quốc giải trí Quốc Tế An Bình đang phát triển gần đây!
Tại sao anh lại tới?
Vương Tuyết Mai phản ứng lại đầu tiên, lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng tiến lên đón.
“Chào mừng tổng giám đốc Lục đến chơi! Mau, mời vào trong!”
Cảnh Khiếu Đức và Dư Tú Liên thấy vậy, cũng vội vàng tiến lên theo, trên mặt chứa đầy ý cười.
“Không biết tổng giám Lục sẽ tới, có nhiều sơ suất, thật ngại!”
Nhà họ Cảnh gửi thiệp mời cho Lục Cảnh Thâm, vốn chỉ là gửi cho có.
Ai cũng biết, mặc dù gần đây tổng giám đốc Lục tới Tấn Thành, nhưng không tham gia xã giao gì, không có ai mời nổi.
Trước đã có vô số người từng như vậy rồi, tất nhiên người của nhà họ Cảnh cũng sẽ không cảm thấy mình sẽ là ngoại lệ.
Nhưng không ngờ, hôm nay anh lại tới!
Đương nhiên đám người Vương Tuyết Mai mừng rỡ khôn xiết, mà Cảnh Ninh cũng kích động không thôi.
Lục Cảnh Thâm, mau cứu tôi!
Cô há miệng một cái, kêu một câu không tiếng.
Trần Vĩnh Đạt chú ý tới biểu cảm của cô, sắc mặt thay đổi.
“Cô muốn tìm anh ta cứu cô? Đừng có nằm mơ! Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì. Nhân vật như Lục Cảnh Thâm đừng nói nhà họ Cảnh các cô, cho dù nhà họ Mộ cũng chắc chắn không với cao nổi. Hơn nữa, cô biết bên ngoài nói anh ta thế nào không?”
Trần Vĩnh Đạt cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Mọi người đều nói anh ta là gay, không thích phụ nữ. Trước có một cô gái mơ mộng leo lên giường của anh ta đã bị ném vào sông Ly rồi, cho nên cô cũng đừng hy vọng hão huyền!”
Gã nói xong, đỡ Cảnh Ninh muốn đi về phía thang máy.
Cảnh Ninh thấy vậy, lập tức hơi nóng nảy.
Cúi đầu há miệng cắn lên mu bàn tay của gã.
Tuy cô trúng thuốc, cơ thể mềm nhũn không có sức, nhưng cuối cùng vẫn sót lại chút sức lực.
Hơn nữa lúc này hy vọng ngay trước mắt, sao có thể không liều mạng giãy giụa?
Trần Vĩnh Đạt không ngờ đã đến lúc này, cô lại còn dám phản kháng.
Phút chốc không để ý đã bị cô cắn trúng, đau đến kêu lên một tiếng. Hơi buông lỏng tay, cô gái trong lòng lập tức chạy ra ngoài.
“Đau... Con đĩ này! Dám cắn tôi? Đứng lại!”
Theo một tiếng quát chói tai, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đã lướt qua trước mặt, nhào thẳng tới người đàn ông đứng ở lối vào đại sảnh.