Bà cụ Úc sửng sốt, sắc mặt Vương Tuyết Mai lập tức thay đổi.
“Cháu nói bậy cái gì đó? Bà không…”
Cảnh Ninh trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Bà ngoại nuôi à, cháu với Mộ Ngạn Trạch tính cách không hợp, đã chia tay rồi, cho nên bà không cần phải nhọc lòng vì chuyện của chúng cháu đâu ạ.”
Bà cụ Úc nhíu mày, nghi ngờ liếc nhìn Vương Tuyết Mai một cái.
“Bé con Ninh, những lời này là bà ta dạy cháu nói như vậy sao?”
Cảnh Ninh cười cười, không nói gì, tạm thời chẳng có nói đúng sai.
Vương Tuyết Mai muốn tức muốn hộc máu: “Cảnh Ninh! Cháu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Từ khi nào mà bà dạy mày nói những lời đó hả? Rõ ràng là cháu nhất định muốn đây giải thích với bà cụ, còn nói chỉ có như vậy mới có thể khiến bà cụ tha thứ cho cháu, chẳng lẽ cháu quên rồi sao?”
Cảnh Ninh chế giễu, nhếch khóe môi lên: “Ồ? Ngược lại tôi không biết bản thân đã làm sai cái gì, nhất định phải đến đây xin bà ngoại nuôi tha thứ?”
Lúc này, Cảnh Tiểu Nhã cũng kéo cánh tay Mộ Ngạn Trạch đi đến.
Cô ta đứng bên cạnh Dư Tú Liên, uất ức nhìn Cảnh Ninh.
“Chị à, chuyện đến nước này, chị đừng mạnh miệng nữa. Những chuyện giữa chị và cậu Trần thiếu trong nhà ai mà không biết? Nghĩ đến nói ra ngoài sẽ rất là khó nghe nên vẫn luôn giấu giếm giúp chị. Nhưng mà bà cụ Úc đối xử với chị tốt như vậy, làm sao chị có thể ngay cả bà ấy mà chị cũng gạt chứ?”
Lông mày của Cảnh Ninh nhảy dựng, bỗng nhiên hiện lên một linh cảm không tốt đẹp.
“Cậu Trần? Cậu Trần nào?”
“Còn giả ngu? Nhị thiếu gia của tập đoạn Thịnh Đạt, cái tên ăn chơi trác táng bại hoại nổi tiếng đó! Haizz! Nếu có nói thì cũng trách bà, mấy năm nay lơ là với việc chăm sóc dạy dỗ cháu, mới khiến cháu dưỡng thành cái tính cách không biết xấu hổ như vậy. Vứt bỏ không cần cậu Mộ, cứ nhất định muốn ở bên cạnh cái loại đàn ông như vậy.”
Sắc mặt của Cảnh Ninh hơi thay đổi.
Nhị thiếu gia của tập đoàn Thịnh Đạt, Trần Vĩnh Đạt, ai cũng biết, hoa hoa công tử có tiếng ở Tấn Thành.
Cả ngày ăn chơi đàng điếm không nói, nghe đồn còn hút ma túy. Mấy năm trước đã kết hôn một lần, sau đó thì nghe nói vợ của gã bị gã đánh thành người tàn phế.
Nhà họ Trần ỷ vào mình có tiền có thế, đương nhiên không để Trần Vĩnh Đạt ngồi tù, mà bồi thường cho nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia một món tiền, trực tiếp ly hôn cho xong việc.
Chuyện này đã từng náo loạn ồn ào ở Tấn Thành, vậy nên Cảnh Ninh cũng biết một chút.
Nhưng không ngờ đến, Vương Tuyết Mai có thể kéo cô và gã vào chung một chỗ.
Cô cười lạnh một tiếng: “Bà cụ Cảnh, nói chuyện thì phải có chứng cứ! Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi và Trần Vĩnh Đạt ở bên nhau?”
“Hôm nay cháu nhất định muốn cùng bà ngoan cố đến cùng có đúng không? Được được được, bà thấy cháu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Khiếu Đức, đi gọi cậu Trần đến đây.”
Nói xong lại thở dài: “Nếu cháu đã không chịu thừa nhận, chúng ta liền trực tiếp đối chất. Cảnh Ninh, cái này là do cháu ép buộc bà đó, đến lúc đó nếu như có bị mất mặt thì cũng đừng có trách bà.”
Sắc mặt Cảnh Ninh xanh mét, ánh mắt đảo qua Mộ Ngạn Trạch đứng ở phía sau Vương Tuyết Mai. Đối phương hơi hơi quay mặt đi, chột dạ trốn tránh ánh mắt của cô.
Cô đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Tốt, rất tốt. Tôi vẫn luôn cho rằng hôm nay các người tìm tôi đến, chẳng qua là vì để cho bọn họ một cái bậc thang bước xuống thôi. Bây giờ xem ra mấy người so với sự tưởng tượng của tôi còn tham lam ích kỷ hơn, vậy mà có thể vì bọn họ mà lại đến bôi nhọ tôi như vậy!”
Mặt Vương Tuyết Mai không biểu cảm: “Có phải là bôi nhọ hay không, cậu Trần đến sẽ biết.”