Hàn Bách nhíu mày vội nắm lấy cánh tay Dư Tuyết Linh lùi về sau. Nhìn mấy người áo đen cô hỏi: "Mấy người là ai?"
"Tuyết Linh tiểu thư, mời cô theo chúng tôi trở về nhà" Một tên cầm đầu tiến lên nói.
"Các người là ai..?" Dư Tuyết Linh hỏi, trời tối nên cô không nhận ra ai với ai hết, nhỡ họ là người xấu thì sao.
"Tuyết Linh tiểu thư, chúng tôi..." Tên đó còn chưa nói xong đã bị Tôn Tử Ngôn đấm cho một cái.
"Lũ các người muốn làm gì?" Tôn Tử Ngôn đứng chắn trước mặt Hàn Bách. Sau lần bị bắt cóc vừa rồi, chị dâu trở thành mạng của anh hai, nếu hôm nay anh mà để sảy ra lần nữa e rằng anh sẽ bị anh hai diệt khẩu mất.
"Mẹ nó..các người!" Tên bị đánh ôm mặt chửi lớn bọn họ tới đón người mà còn bị đánh, mấy người còn lại cũng vào tư thế chuẩn bị đánh nhau.
Đúng lúc này một chiếc xe chạy tới, một người đàn ông trung niên đi vội xuống chạy lại chỗ Dư Tuyết Linh nhìn cô từ trên xuống dưới, phát hiện không có gì đáng ngại liền thở phào một hơi nói: "Tuyết Linh tiểu thư, lần sau cô đi đâu chỉ cần nói với chúng tôi là được rồi, đừng như hôm nay làm chúng tôi tìm cô muốn chết"
"Lý quản gia!" Mấy người áo đen cúi người chào.
"Quản gia Lý?" Dư Tuyết Linh nhận ra người này.
"Phải, vậy chúng ta trở về thôi" Lý quản gia nói, sau đó lại nhìn Hàn Bách và Tôn Tử Ngôn hỏi: "Họ là..?"
"À, họ đang định giúp tôi trở về nhà, nhà họ cũng ở gần đây" Dư Tuyết Linh nói, sau đó quay ra Hàn Bách: "Cảm ơn hai người hôm nay nhé!"
"Không có gì" Hàn Bách cười nói, cô còn chưa kịp giúp gì người ta mà.
"Tuyết Linh tiểu thư, chúng ta không nên tin tưởng vào người ngoài, biết đâu họ có ý đồ gì thì sao?" Quản gia Lý nheo mắt nhìn bọn Hàn Bách.
"Này ông nói gì vậy?" Tôn Tử Ngôn thấy ý tốt bị nói liền nổi đoá.
"Được rồi, Tử Ngôn!" Hàn Bách ngăn cản.
"Xin lỡi, chúng tôi chỉ vô tình gặp cô ấy, hiện tại mấy người đến rồi thì đưa cô ấy trở về đi" Hàn Bách bước lên lịch sự nói.
"Vậy tôi đi trước nha, hẹn gặp lại!" Dư Tuyết Linh nói rồi cùng quản gia Lý lên xe. Từng xe một rút lui trở về.
"Chị dâu, nếu không phải chị cản thì em đã sớm đánh tên kia bầm dập rồi!" Tôn Tử Ngôn bất mãn nói.
"Được rồi, đừng chỉ biết có đánh nhau, trở về thôi" Hàn Bách nói.
"Không phải cậu đi lấy xe à?"
"Hì, em định lấy mà nghe có động tĩnh liền quay trở lại" Tôn Tử Ngôn gãi gãi đầu.
"À chuyện hôm nay đừng nói với anh hai cậu nhé" Hàn Bách nhớ ra nói, tốt hơn là vẫn để Tôn Mặc Thiên bớt lo lắng lại.
"Tại sao chứ?"
"Cậu chỉ cần làm theo là được"
"Ồ" Tôn Tử Ngôn ồ một tiếng rồi gật đầu.
Hàn Bách vừa về tới cửa nhà liền thấy Tôn Mặc Thiên đã trở về, cô vẫy vẫy tay, cô quyết định sẽ đứng đây đợi Tôn Mặc Thiên luôn.
Lát sau anh cất xe rồi quay lại: "Sao lại đứng ngoài này"
"Đợi anh a" Hàn Bách nhẹ ôm lấy thắt lưng Tôn Mặc Thiên nói.
Mặt Tôn Mặc Thiên lập tức dịu dàng như mùa xuân về, anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.
"..." Bên sân bên cạnh, Tôn Tử Ngôn chưa vào nhà, liền được chứng kiến một màn như vậy, mẹ ơi đêm rồi còn không thoát khỏi cảnh bị nhét cơm cún, huhu mai phải đổi nhà mới được...
Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên sau đó đã an vị ngồi trên sofa nói chuyện.
"Em nghe nói King L mới trở vào nước ta?" Hàn Bách tò mò hỏi.
"Ừm" Tôn Mặc Thiên thản nhiên trả lời, anh đang tập trung gọt hoa quả cho vợ.
"Vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?" Hàn Bách liền nghĩ nếu về nước chắc hắn sẽ không thể nào tránh việc cạnh tranh với nhau.
"Không sao, người nắm quyền bây giờ không còn là Sweet Lam nữa, mà là Lam Dực, cậu ta muốn hợp tác với Tôn thị, lần trước anh đã nói qua rồi" Tôn Mặc Thiên giải thích, sau đó đưa miếng táo lên miệng Hàn Bách.
Hàn Bách cắn miếng táo, gật đầu, hoá ra là Lam Dực chứ không phải là Lam Diệc, do cô nhớ nhầm.
Tôn Mặc Thiên thản nhiên đưa miếng táo Hàn Bách vừa cắn vào miệng ăn. Vợ đang lo lắng cho anh đúng không?
*Tác giả: Anh chị thôi đi, bớt ngược cẩu đi:(( ToT....