Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 38: Bị tấn công



Chiều hôm đó Hàn Bách có buổi thị sát tại xưởng sản xuất, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ. Khi ra về Lộ Khiết vẫn vui vẻ thủ thỉ với Hàn Bách: "Chị đại à, với tần suất làm việc hiện tại thì em nghĩ sớm muộn công ty Lam Thiên này cũng sớm trở thành công ty nội thất hàng đầu nước ta, đúng rồi còn có phát triển rộng rãi hơn nữa"

"Được rồi cô hai à, nếu muốn như vậy thì bây giờ phải cố gắng làm việc, không được lười biếng" Hàn Bách cười nói.

"Tuân lệnh" Lộ Khiết lập tức nghiêm túc đứng đưa tay làm dáng vẻ hành quân.

"Phụt..." Hàn Bách chết cười với dáng vẻ của Lộ Khiết.

Hai người vui vẻ cười nói đi ra xe, lúc chuẩn bị lên xe bỗng có một bóng người lao về phía bọn họ hét lớn"Chết đi".

"Cẩn thận" Hàn Bách nói rồi kéo Lộ Khiết lùi về sau một bước. Phía cánh tay Hàn Bách bỗng đau nhói, nhìn xuống bị rách một đoạn da ngang bắp tay, máu đỏ dần chảy ra.

"Chị đại...chị bị thương rồi" Lộ Khiết sau khi hoàn hồn lại thì hốt hoảng thấy cánh tay Hàn Bách đang chảy máu.

"Không sao" Hàn Bách nhíu mày nhìn người vừa lao vào định đâm bản thân. Người này chính là Lý Mộc?

"Lý Mộc cô làm gì vậy?" Lộ Khiết nhận ra Lý Mộc tiến lên chất vấn.

"Mấy người không phải là người mà, tôi đã giao bản vẽ đầy đủ cho mấy người mà mấy người dám làm vậy với tôi sao?" Lộ Khiết trừng mắt lớn tiếng nói.

"Em báo cảnh sát đi" Hàn Bách nhíu mày nói nhỏ với Lộ Khiết.

"Lý Mộc tôi có thể đưa cô vào tù vì tội cố ý gây thương tích" Hàn Bách lạnh lùng nói.

"Haha...vậy tôi sẽ cho mấy người ngồi tù vì giết người đấy" Đôi mắt Lý Mộc hiện lên đầy sát ý, tay vẫn nắm chặt con dao đến nỗi gân tay nổi rõ các khớp.

"Giết người?" Hàn Bách không hiểu, bọn họ lấy bản vẽ xong lập tức đi luôn thậm chí không gây thương tích cho ai.

"Đừng có giả nai mấy người đã cho người đến giết chết em gái tôi, tất cả là tại các người, đồ độc ác" Lý Mộc gào lên, từng giọt nước mắt cũng liên tục rơi xuống. Hôm nay sau khi Lý Mộc đi ra ngoài tìm việc về mở cửa ra cô ta bị cảnh tượng bên trong doạ chết khiếp, đứa em gái cô yêu thương hết lòng chăm sóc đã treo cổ ở trên trần nhà, khoảnh khắc đó cô ta không còn nghĩ đến gì nữa hoàn toàn suy sụp, lúc đưa đến viện bác sĩ nói em gái cô ta không qua khỏi. Bỗng nhiên có một số lạ nhắn tin tới nói là em gái cô là do Hàn Bách cho người sát hại rồi treo cổ lên. Nên cô ta không nghĩ gì mà trực tiếp đi tìm Hàn Bách.

Hàn Bách im lặng nhíu mày không nói. Em gái cô ta chết rồi sao? Lại hỏi: "Cô nghĩ tôi rảnh đến mức làm như vậy? Làm vậy tôi có được lợi ích gì sao?"

"Mấy người muốn trả thù tôi việc bản vẽ đúng không" Lý Mộc hoàn toàn mất lý trí. Bây giờ cô ta chẳng còn ai nữa rồi, không có lấy một người.

"Làm vậy khiến tôi vui hơn à? Nếu tôi đã muốn thì ngay cả cô tôi cũng sẽ giết, nhưng tôi không muốn, vả lại tôi cư nhiên đi sát hại một đứa trẻ để làm gì? Thoả mãn bản thân sao?" Hàn Bách cười như không cười trả lời.

"Cô...cô đừng có mà ngụy biện" Tay cầm con dao của Lý Mộc bất giác run lên.

"Hơn nữa tôi đã nhân từ không kiện cô việc cô lén lút với công ty Vũ Hợp vậy mà cô còn chạy tới đây làm loạn vậy là cho phép chúng tôi có cơ hội kiện thêm tội cô sao?" Hàn Bách lại nói.

"Aaaaaaa...im miệng đi chết đi" Lý Mộc hét lớn rồi một lần nữa lao về phía Hàn Bách.

Đúng lúc cô ta tiến gần chạm đến Hàn Bách bỗng bị một lực đá cô ta ngược lại phía sau khiến con dao trong tay bay ra xa bản thân cô ta cũng ngã sấp xuống mặt đường.

"Em không sao chứ?" Tôn Mặc Thiên quay xang lo lắng hỏi Hàn Bách. Cùng lúc đó cảnh sát cũng đã đến nơi, nhanh chóng khống chế Lý Mộc lại rồi đưa đi.

"Em không sao" Hàn Bách nhìn người đàn ông không biết xuất hiện từ bao giờ cười nói. Ban nãy lúc Lý Mộc tiến gần lại cô vốn đã có ý định cho cô ta một cước, mặc dù cô không học võ nhưng mấy loại phòng thân thì có biết một chút, hơn nữa Lý Mộc còn là con gái dễ ra tay hơn nhiều nhưng ai ngờ Tôn Mặc Thiên đã tới trước một bước.

"Tay em" Ánh mắt Tôn Mặc Thiên lập tức rơi trên cánh tay trắng nõn của Hàn Bách.

"A không sao chỉ là bị quệt vào một chút thôi" Hàn Bách vội giải thích.

Tôn Mặc Thiên không vui, biểu cảm trên mặt lập tức lạnh đi trong chốc lát không nói lời nào, kéo Hàn Bách lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

"Em không sao thật mà, chỉ là xước chút đã thôi, không cần đến bệnh viện đâu" Thấy xe dừng trước cửa bệnh viện Hàn Bách vỗ trán nói. Tay cô chỉ chảy chút máu thôi mà.

Tôn Mặc Thiên làm như không nghe thấy Hàn Bách nói gì, trên đường đi cô đã không ngừng nói rằng mình không sao, nhưng vì đảm bảo an toàn ai biết Lý Mộc kia sẽ cho gì vào dao không chứ, vẫn là đến bệnh viện an toàn hơn. Anh lập tức kéo Hàn Bách vào thẳng bên trong.

"Cô Hàn không sao cả, chỉ là xước chút da, đã băng lại rồi về chỉ cần bôi thuốc ít ngày là có thể lành" Bác sĩ kiểm tra xong nói.

"Được cảm ơn" Tôn Mặc Thiên nhận lấy đơn thuốc rồi đưa Hàn Bách đi lấy thuốc, cả một quá trình anh không nói lời nào mày cứ nhíu lại khi nghe bác sĩ nói không sao mới miễn cưỡng dãn ra.

Hàn Bách thấy anh như vậy cũng không dám lên tiếng chỉ ngoan ngoãn theo sau anh. Cho đến khi vào nhà cô mới nói nhẹ: "Bác sĩ đã nói em không sao mà anh nói gì đi chứ"

"Em muốn anh nói gì? Không cho em đi làm nữa?" Tôn Mặc Thiên lúc này mới mở miệng hỏi.

"Này em chỉ bị xước da chút thôi nha"

"Mới rời em ra chưa đầy 1 ngày mà đã bị thương" Tôn Mặc Thiên rũ mắt nhìn Hàn Bách.

"Đây chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng đã tránh được mà" Hàn Bách nhỏ giọng dịu dàng nói.

"Anh không muốn chuyện này xảy ra lần nữa" Tôn Mặc Thiên nói rồi ôm lấy Hàn Bách vào lòng. Không biết khoảnh khắc khi nghe trợ lý nói Hàn Bách bị tấn công anh đã hoảng như thế nào.

"Được" Hàn Bách ôm lấy eo Tôn Mặc Thiên cười.

"Anh sẽ giải quyết chuyện này"

"Vậy được"

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

:ToT:((

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv