Chuyện thế gian quả nhiên là thế sự khó liệu, lại trùng hợp đến ngẫu nhiên.
Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ở bệnh viện cái chỗ này còn có thể gặp gỡ tối không nghĩ gặp nhau.
Tần Mạt, cái nữ nhân kia gọi một cú điện thoại đến thị uy sai đó đến bóng dáng cũng không thấy, ai có thể nghĩ đến nàng cũng ở trong bệnh viện này?
Đây rốt cuộc là duyên phận hay phân vượn? Lâm Sanh chỉ nghĩ tới đã muốn phun tào.
Đến tột cùng là tiền căn hậu quả là thế nào, hãy nghe tôi chậm rãi kể lại.
Chuyện kể rằng, ngày đó Mộ Lưu Yên theo Lâm Sanh nằm viện bắt đầu khiến cho đại thư ký đem văn kiện đưa đều vào trong bệnh viện, công vụ nàng đã ở trong bệnh viện xử lý, cũng may mắn là phòng bệnh một người, cũng sẽ không gây trở ngại đến người khác.
Ngày ấy, Mộ yêu tinh ra đi ngoài mua cơm trưa cho Lâm Sanh, đồ ăn trong bệnh viện Lâm Sanh tuy rằng có thể bỏ miệng, nhưng miệng nữ nhân Mộ Lưu Yên này bị đầu gỗ cưng chìu đến kén chọn nhất định là ăn không quen, hơn nữa nàng cũng muốn để cho đầu gỗ này ăn cơm rau dưa đó, cho nên, Mộ tổng tài tình nguyện lái Maserati đi đến khách sạn đặt thức ăn.
Vốn loại chuyện này có thể kêu trợ lý đi làm, đáng tiếc chính là trợ lý của Mộ Lưu Yên lại là Lâm Sanh, rất không khéo người ta đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, mà đại thư ký nhị thư ký tam thư ký đều phải xử lý chuyện của công ty chuyện, cho nên, tổng tài cũng lưu lạc làm tiểu nhị.
Trên đường trở về phòng bệnh, đúng lúc Mộ Lưu Yên thấy được khuôn mặt mà nàng cả đời đều khó có thể quên được.
Một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân rất đẹp.
Dĩ nhiên, nữ nhân này không phải tình nhân của Mộ yêu tinh, mà là nàng từng là tình địch.
Trong hình, nữ nhân này cùng Tần Mạt tình chàng ý thiếp.
Lúc trước, nhìn ảnh chụp này nàng tuyệt vọng muốn tự sát, hiện giờ nhìn thấy người thật, đúng là cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Hai nữ nhân mặt đối mặt đứng ở trong hành lang, chung quanh hết thảy giống như đều thành nền.
Hai nữ nhân ưu tú lại xinh đẹp, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đối phương, tuy rằng ai cũng không có mở miệng, nhưng là, luôn luôn có cỗ nguy hiểm không nói được tràn ra.
"Mộ thị tổng tài? Thật đúng là trùng hợp." Nữ nhân đưa tay ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Trách không được khiến cho người ta nhớ mãi không quên."
Mộ Lưu Yên đồng dạng cười, bất quá nụ cười của nàng lại nhiều hơn một tia giễu cợt, "Phải không? Thời điểm nên nhớ lại không nhớ, thời điểm không nên nhớ lại nhớ, thật là có chút đau đầu. Tôi nói có đúng không? CEO ANN quốc tế, Đường Vị Nhiên tiểu thư?"
ANN quốc tế đóng quân ở Pháp quốc đứng đầu phẩm chất trang phục, cũng là một trong những sản phẩm xa xỉ nhất thế giới.
Đường Vị Nhiên làm CEO ANN quốc tế, cũng có thể nói là nữ nhân độc thân cấp kim cương.
Hơn nữa gia tộc của nàng còn nắm giữ hơn phân nửa cổ phần ANN quốc tế, Đường Vị Nhiên lại vừa mới là bị chỉ định người thừa kế, cũng khó trách lúc trước Tần Mạt hội chọn nàng hạ thủ.
Mộ thị tập đoàn tuy rằng cũng là tài đại khí thô, nhưng so với ANN quốc tế lại muốn kém hơn một bậc.
Đường Vị Nhiên từ chối cho ý kiến cười cười, đối với Mộ Lưu Yên, mặc dù có ghen tị nhưng đồng thời cũng có bội phục cùng thưởng thức.
Nếu không phải Tần Mạt đột nhiên muốn quay đầu là bờ, nàng cũng sẽ không chú ý Mộ thị.
"Quả thật, cho nên, hiện tại nàng đang nằm ở bên trong nhận trừng phạt. Mộ tổng tài có phải muốn vào xem một chút không?" Đường Vị Nhiên chỉ chỉ cửa phòng bệnh cách mình không xa, "Tần Mạt ở bên trong."
Mộ yêu tinh hiển nhiên không nghĩ tới Tần Mạt cũng sẽ ở trong bệnh viện này, thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng a!
"Không cần, tôi còn muốn đưa cơm cho lão công của tôi, không quấy rầy các cô." Mộ yêu tinh đem hai chữ 'lão công' nói đặc biệt vang dội, chẳng những là nhắc nhở Đường Vị Nhiên, còn là nhắc nhở chính mình, "Tôi sợ em ấy bị đói."
Tuy rằng cùng Tần Mạt không có gì liên quan nữa, nhưng đột nhiên nghe thấy tin tức nằm viện trong lòng cũng không khỏi lộp bộp một chút.
Không thể nói rõ lo lắng hay là không lo lắng, chỉ là có chút thổn thức cảm khái.
Mang theo đồ ăn mua cho Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên cũng không quay đầu lại tiếp tục đi phía trước.
Đường Vị Nhiên đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Mộ Lưu Yên rời đi, cười cười.
Tần Mạt, lần này nhất định là tôi thắng.
Em, là của tôi!
Nếu ngay cả tâm cũng không ở trên người của em, em còn hi vọng có thể tìm trở về sao?!
"Đầu gỗ, ăn cơm!"
Mộ yêu tinh trở lại phòng bệnh của Lâm Sanh, liền thấy đầu gỗ nhà nàng rảnh rỗi ngồi chơi laptop, rất là say sưa, nàng tiến vào cũng không phát hiện.
"A? Ăn cơm? Nga, chờ em chơi xong ván này." Chuyên tâm dồn chí chơi trò chơi trong tay, hai hàng lông mày Lâm Sanh nhăn lại, "Ai, nữ nhân Nguyệt Anh này quá hung tàn, lão công cũng bị nàng giết, Gia Cát đáng thương."
Lâm Sanh gần đây ở trong bệnh viện không có chuyện gì làm mê tam quốc sát, rảnh rỗi liền thích đi chơi hai ván, hết lần này tới lần khác người của nàng yếu, bài thúi phải chết, luôn thua.
Mộ Lưu Yên liếc mắt xem thường, mặc kệ nàng.
Đem thức ăn dọn ra trên bàn, Lâm Sanh mới không cam lòng đi tới, thở dài thở ngắn nói, "Nguyệt Anh a, lòng ta mãi mãi đau."
Bị Hoàng Nguyệt Anh giết liên tục ba ván, nàng vừa gặp ba chữ kia liền muốn chạy.
Mộ yêu tinh hận không thể đem cơm trắng nhét vào miệng Lâm Sanh, chặn miệng của nàng, "Ăn nhiều cơm, đừng nghĩ nữa. Còn dong dài, đi luôn cùng Nguyệt Anh nhà em!"
Hừ, mệt chính mình còn ở nơi này bồi nàng, không nghĩ tới sau khi mê tam quốc sát, Lâm Sanh cũng không thèm để ý tới mình.
Nhớ tới tình huống này, Mộ Lưu Yên vừa muốn đem laptop vứt ra bên ngoài, phá hư cảm tình thê thê gì đó.
Ách, đầu gỗ thấy Mộ yêu tinh sắc mặt dị thường, cũng không dám nhắc tới trò chơi này, tự nhiên là ưỡn ngực ngoan ngoãn ăn cơm, "Yêu tinh, ngày mai em có thể xuất viện chứ?" Trời ạ, nàng ở trong bệnh viện chịu đủ rồi, rõ ràng không có gì lại cố tình không cho mình đi.
"Hừ, xem tình huống." Nếu em không ngoan, vậy liền ở thêm hai ngày.
Lâm Sanh đáng thương biết mình không cẩn thận chọc giận tới Mộ yêu tinh, chỉ có thể ngậm miệng làm bộ đáng thương nhìn nàng, "Người ta tưởng niệm giường trong nhà." Ở trong này chị cũng không cho em làm kia, em vốn không bệnh đều phải nghẹn ra bệnh đến đây. Đây mới là trọng điểm!
Phi! Mộ Lưu Yên xem như phát hiện đặc điểm của đầu gỗ nhà nàng, cho chút ánh nắng liền rực rỡ.
"Không được, nói chuyện nghiêm túc với em." Mộ Lưu Yên sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói, "Em có biết chị mới vừa mới nhìn thấy ai?"
"Ai?" Lâm Sanh suy nghĩ một chút, lời này của Mộ yêu tinh ý tứ nhất định là người này mình cũng nhận thức, nói, Mộ yêu tinh nhận thức mình cũng nhận thức, không nhiều lắm a!
"Đường Vị Nhiên."
"Không biết."
"CEO ANN quốc tế."
"Nga, cùng em có quan hệ gì?" Lâm Sanh nhai cơm, khó hiểu hỏi.
Cơ mà tại sao cái tên ANN này có điểm quen tai nhỉ?
"Tần Mạt cũng ở nơi này, nàng là tới xem Tần Mạt."
Lúc này Lâm Sanh hoàn toàn thanh tỉnh, trách không được sau khi gọi điện thoại liền không chút tin tức, làm nửa ngày nguyên lai nằm viện?! Báo ứng a!
"A? Thật tốt quá!" Tựa hồ cảm thấy được đã biết sao nói có chút không thỏa, Lâm Sanh bật người sửa lại lời nói, "Phải không? Vậy thì thật đúng là bất hạnh a! Nàng như thế nào lại nằm viện?"
Người này cao hứng cũng quá rõ ràng đi? Mộ tổng tài đối với Lâm Sanh xem như hết chỗ nói rồi.
Từ lần trước hai người nói chuyện về sau, cũng không kiêng dè đề tài Tần Mạt này, cho nên, Mộ Lưu Yên cũng không tính toán giấu diếm đầu gỗ.
"Em hỏi chị chị hỏi ai? Chị lại không đi xem." Liếc Lâm Sanh một cái, "Ăn cơm."
"Nga, được." Nghe được tin Tần Mạt cũng nằm viện, Lâm Sanh ăn cơm trắng cũng đều thơm.
Nàng rõ ràng chính là vui sướng khi người gặp họa, nhưng này thì thế nào?
Về việc này, mình tại sao không nhanh chân đến xem Tần Mạt, thuận tiện chiêm ngưỡng một chút tư dung của nàng chứ?
Lâm Sanh ở trong lòng rối rắm.
"Đúng rồi, Đường Vị Nhiên cùng Tần Mạt có quan hệ gì? Còn cố ý từ Pháp quốc đến xem nàng? Chẳng lẽ là trùng hợp?" Lâm Sanh nghĩ nghĩ, rồi sau đó mới xem như bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ Đường Vị Nhiên chính là lần trước nữ nhân trong hình lần trước chị đưa em xem?"
Mộ Lưu Yên gật gật đầu, đối với chuyện này nàng cũng không muốn đi nhớ lại, nhưng tựa hồ cho dù hiện tại nhớ tới cũng không có như lúc trước lòng đau như cắt.
Thời gian, thật sự là liều thuốc thần kỳ.
Lâm Sanh thấy Mộ yêu tinh tâm tình tiêu trầm xuống, cũng biết tuy rằng quá khứ rất lâu, nhưng bị thương dù sao cũng là bị thương, cho dù khép lại, miệng vết thương vẫn ở.
Người khác không đau lòng, nàng đau lòng.
"Ăn nhiều thịt một chút, nhìn chị gầy, em ôm cũng không thoải mái." Gắp cho Mộ Lưu Yên một khối thịt, Lâm Sanh cười tủm tỉm nói, "Em xem, Tần Mạt cũng nằm viện, việc này nói lên cái gì? Nói lên lão thiên gia cũng không quen nhìn tác phong của nàng, cho nên trực tiếp đem nàng phạt đến đây, gián tiếp cho thấy nàng nhân phẩm kém. Chậc chậc, em đột nhiên có loại cảm giác ưu việt."
Mộ yêu tinh thật sự là hết chỗ nói rồi, bất quá, nói thật, thời điểm nghe tin trong nháy mắt nàng cũng có loại cảm giác vui sướng cùng bị áp lực sau đó là cảm giác giải thoát. Đương nhiên, cũng có một tia đau lòng, bất quá không phải vì Tần Mạt người này, mà là vì nàng đoạn ký ức đã muốn trôi theo năm tháng.
Đau cũng chỉ là trong trí nhớ thiếu nữ.
"Đầu gỗ, em cũng ở nơi này."
Không biết vì cái gì nhìn đến Lâm Sanh đắc ý như vậy, Mộ yêu tinh có loại xúc động muốn đả kích của nàng.
Lâm Sanh đơ mặt một chút, "Được rồi, bọn ta đều nhân phẩm không tốt. Bất quá, có thể lừa gạt mỹ thiếu nữ xinh đẹp như chị, nhân phẩm cả đời em phỏng chừng cũng dùng hết, ha ha." Ôm thắt lưng Mộ Lưu Yên, hung hăng cắn lên môi nàng ba thượng, tốt lắm, còn có một chút vị thịt.
"Em —— còn đang dùng cơm đấy!" Đầu gỗ này càng ngày càng tệ!
"Em biết, em liền sờ sờ môt chút."
Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, tựa hồ, cách thời điểm ăn thịt yêu tinh, đã rất lâu rồi nhỉ?!
Không được, xem ra rõ ràng vẫn là muốn sờ một chút.
Vì vậy, quấy rối các kiểu.
Tuy rằng không có thịt ăn, nhưng chuyện này cũng rất dễ gây nghiện.