“Hai đứa tính làm gì đó?” Ông Mạch đẩy cửa phòng bước vào nhìn thấy một màn trước mặt thì suýt chút tăng xông, “Sao hai đứa lại đè nhau ra hả? Mau mau đứng dậy!”
Nhìn thấy Mạch Từ Khiêm đột ngột xuất hiện, họ mới chợt nhận ra rằng khi nãy hình như mình quên chốt cửa!
“Biết ngay là hai đứa không thể kiềm chế được mà, thật may là ông đã chuyển đến đây ở.” Ông Mạch vừa nói vừa nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt.
Người trẻ tuổi quả thực quá manh động, may mà ông tới sớm chứ tới muộn thực sự không biết chắc của ông sẽ ra sao nữa.
“Ông ngoại, sắp tới cháu muốn đưa Tích Nhu tới Maldives du lịch, tiện thể nghỉ ngơi một chút.” Phong Thừa Trạch nhìn ông Mạch nhẹ nhàng nói.
Không hiểu sao mỗi lần hắn đối diện với Mạch Từ Khiêm đều có một cảm giác áp bức kì lạ, không nhịn được ngoan ngoãn hơn chút.
“Không được, Tích Nhu mới mang thai được 5 tuần thôi, không thể đi xa như thế được.” Ông Mạch nghiêm mặt nói với hắn.
Nghe Mạch Từ Khiêm nói, Giản Tích Nhu hơi xụ mặt xuống. Cô thực sự muốn đi Maldives chơi mà, nghe nói ở đó biển rất đẹp.
“Cháu cũng muốn đi Maldives chơi một chuyến, hơn nữa cháu tự biết cách bảo vệ tốt cho đứa nhỏ.” Cô kiên quyết nhìn ông ngoại, chuyến này không được đi cô không mang họ Giản!
Ông Mạch nghe vậy thì thở dài. Quả nhiên, cháu gái lớn rồi không quản nổi nữa.
“Nhớ chú ý an toàn, chắt của ông mà xảy ra chuyện gì thì hai đứa liệu mà sinh bù cho ông cả đội bóng đi.” Mạch Từ Khiêm nói xong thì rời đi, lòng có chút buồn vì sắp phải gả cháu gái đi.
Phong Thừa Trạch thấy ông Mạch đã ra khỏi phòng thì tiến lại gần cô, tay đưa lên xoa xoa vùng bụng đang chứa một sinh linh nhỏ của Giản Tích Nhu: “Bé con, ngày mai bố sẽ đưa hai mẹ con đi chơi một chuyến mở mang tầm mắt nhé.”
“Anh thích con trai hay con gái hơn?” Cô cũng không thể ngờ rằng mình đã buột miệng nói ra câu này, nhưng thực sự cô rất muốn biết Phong Thừa Trạch sẽ trả lời như thế nào.
Hắn khựng lại một chút, sau đó từ tốn trả lời: “Anh thích con gái, nếu để con trai nó sẽ tranh sủng với anh.”
Giản Tích Nhu nghe xong thì rất bất lực, không ngờ con người to xác này lại có suy nghĩ trẻ con như vậy cơ đấy.
“Em thì lại thích con trai hơn, vì có lẽ nó sẽ đẹp trai giống như anh vậy.” Giản Tích Nhu vừa cười vừa nói, còn đưa tay ra xoa đầu anh.
Phong Thừa Trạch nghe cô nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng hôn lên bụng cô.
......
Ngày hôm sau hai người khăn gói đi tới Maldives còn được đính kèm thêm hai tệp nữa là Phó Nghệ Giai và Mạc Lâm Thành.
Phó Nghệ Giai được ông Mạch cử tới để chăm sóc cô, còn người còn lại thì nghe tin Phó Nghệ Giai đi nên anh ta cũng đi theo luôn.
“Nghệ Giai, em có mệt không, muốn ăn hay uống gì không?” Mạc Lâm Thành không ngừng lảm nhảm mặc kệ Phó Nghệ Giai không thèm quan tâm.
Vì sợ phiền phức và ồn ào ở máy bay chung nên Phong Thừa Trạch nhất quyết dùng máy bay chuyên dụng của hắn đi tới Maldives, nhưng nào ngờ lại xuất hiện nhân tố gây ồn ào hơn cả đi máy bay chung mang tên Mạc Lâm Thành.
“Mạc Lâm Thành, im mồm cho con gái tôi ngủ đi.” Hắn lườm Mạc Lâm Thành một cái, sau đó quay sang vuốt ve bụng cô tiếp.
“Làm sao cậu biết được là con gái chứ?” Mạc Lâm Thành tròn mắt nhìn Phong Thừa Trạch.
“Tôi đoán vậy, dù sao tôi cũng thích con gái hơn là con trai.” Hắn đáp lại Mạc Lâm Thành, ánh mắt khiêu khích, “Tôi có con rồi còn cậu mãi chưa tán được con gái nhà người ta, kém!”
Mạc Lâm Thành nghe hắn nói vậy tức muốn xì khói luôn ấy chứ, nhưng mà hắn nói quá đúng làm cho anh ta hết đường chối cãi luôn.
“Phó Nghệ Giai, em nghe anh ta nói rồi đó, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?” Anh ta dùng ánh mắt cún con nhìn Phó Nghệ Giai.
Chậc, nếu mà dùng chiêu này với Phó Nghệ Giai, e là anh ta nhầm to rồi đó!
“Không!” Phó Nghệ Giai thẳng thắn từ chối anh ta không chút thương tiếc, đời này cô ghét nhất là dính vào mấy tên công tử đào hoa.
“Anh chỉ là yêu đương chơi bời nhiều thôi chứ súng còn chưa khai mà, sao em nỡ phũ phàng như thế chứ?” Mạc Lâm Thành vừa nói vừa muốn cầm lấy tay cô đưa tới đũng quần mình để chứng minh.
“Súng khai nòng hay chưa tự anh biết, liên quan gì tới tôi đâu?” Phó Nghệ Giai nhướn mày nhìn anh ta, tiện tay gỡ tay anh ta ra khỏi tay mình.
Dù sao khai hay chưa cũng chẳng liên quan tới cô, tốt nhất là không nên dính vào bảo toàn tính mạng.
“Đủ rồi nha Mạc Lâm Thành, cậu còn ồn ào nữa tôi cho cậu xuống luôn đó.” Phong Thừa Trạch tỏ rõ vẻ chán ghét nhìn anh ta.
Nói nhiều vậy không sợ con gái bảo bối và vợ của hắn thấy phiền sao?
“Phong Thừa Trạch, cậu nỡ sao?” Anh ta lại quay sang nhìn hắn.
“Ừ, cậu ồn ào ảnh hưởng tới vợ tôi nghỉ ngơi.”