Nhìn thấy ông Mạch như một đứa trẻ lao vào nhà, Giản Tích Nhu bất lực day day trán.
Những lúc như này, cô thật sự không dám tin đây là người ông mang quân hàm Đại tướng mà cô quen.
“Cho ông xem chắt của ông nào.” Ông Mạch vừa nói vừa ngồi xuống xoa xoa cái bụng phẳng lỳ của cô.
Giản Tích Nhu lúc này thật sự bất lực. Bé con của cô mới được 5 tuần tuổi, ông ngoại có sờ đến sáng mai cũng không có động tĩnh gì đâu.
“Ông à, bé con mới được 5 tuần thôi, nó vẫn chỉ như hạt đậu mà thôi.” Giản Tích Nhu nhẹ nhàng nói với ông Mạch.
Ông Mạch nghe đến đây thì đen mặt. Chắt của ông giờ mới chỉ được như hạt đậu thôi sao? Tên kia… làm việc không có năng suất vậy cơ á?
Ông Mạch quay sang nhìn hắn, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Thất vọng quá trời, cứ tưởng ta sắp được bồng chắt luôn cơ.” Ông Mạch vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Giản Tích Nhu nghe vậy thì không khỏi bật cười. Ông ngoại cô đây là mong bế chắt đến mức phát khóc luôn sao?
“Mấy tháng nữa là bé nhỏ có thể đạp được rồi, lúc đó cháu cho ông sờ chắt thoải mái luôn.” Giản Tích Nhu vừa cười vừa nói.
Lúc này cô không giấu được sự vui vẻ, hạnh phúc khi cô mang thai mà ai ai cũng quan tâm chăm sóc tận tình.
“Anh cũng muốn sờ bé con.” Phong Thừa Trạch cúi xuống, tay xoa xoa bụng của cô.
Ông Mạch thấy thế thì lườm hắn một phát sắc lẹm, khiến Phong Thừa Trạch không rét mà lạnh run.
“Tôi nghe nói, 3 tháng đầu phải kiêng chuyện vợ chồng phải không?” Ông Mạch nghiêm túc nhìn hắn nói.
Nghe đến đây, tâm trạng hắn trùng hẳn xuống.
Ông Mạch thật biết cách làm hắn buồn, ông chọc trúng nỗi đau của hắn rồi!
Không để cô hay hắn nói tiếp, ông Mạch lên tiếng khiến hắn suýt té ngửa.
“Từ hôm nay hai đứa ngủ riêng đi, đảm bảo cháu ta có thể phát triển tốt nhất.”
Nghe đến đây Giản Tích Nhu cố gắng nhịn cười, nét cười vẫn không giấu được trên gương mặt xinh đẹp.
“Ông, đừng vậy mà.” Phong Thừa Trạch nắm lấy tay ông Mạch năn nỉ.
Bảo hắn ngủ riêng thì sao mà hắn có thể ngủ được kia chứ, lâu nay hắn quen hơi cô rồi.
Mạch Từ Khiêm lườm hắn, ánh mắt sắc lẹm.
Tên này nằng nặc muốn ngủ chung với cháu gái bảo bối của ông, không phải thực sự là vẫn cố chấp muốn làm chuyện kia đó chứ?
Như vậy thì chắc chắn không được!
“Không được, nhất định phải ngủ riêng!” Ông Mạch khẳng định chắc nịch.
Nếu ngủ chung, ngộ nhỡ thực sự xảy ra chuyện kia chẳng phải chắt ông sẽ gặp nguy hiểm sao? Hơn nữa… ông đọc được phụ nữ mang thai có ham muốn rất cao!
Nghe ông Mạch nói vậy, Phong Thừa Trạch lại càng buồn bã hơn.
Ông ngoại thật độc ác mà!
“Cháu biết rồi ạ.” Hắn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Không được ngủ cùng, vậy thì hắn trèo tường vào ngủ. Mấy chuyện cỏn con này, không làm khó được hắn đâu.
“Từ nay, ta sẽ ở đây để giám sát hai đứa.”
Câu nói này của ông Mạch là lời nói chí mạng đâm vào trái tim hắn!
“Người đâu, mang đồ vào!”
Ông Mạch vừa dứt lời, một đoàn người mặc quân phục vận chuyển đồ của ông Mạch vào trong nhà.
Phong Thừa Trạch nhìn thấy cảnh này thì đứng hình. Ông Mạch như này thì bảo hắn làm sao mà nhảy vào phòng vợ được cơ chứ?
“Tôi lại chả thừa biết anh nghĩ gì, ngày xưa tôi cũng như anh mà.” Ông Mạch nói với giọng bình thản.
Ngày xưa khi bà Mạch mới bầu mẹ cô, chính ông cũng bị bố vợ canh chừng như vậy nên giờ ông phải thử thằng cháu rể y chang mới được.
Hắn lúc này thực sự rất muốn khóc nhưng lại không thể làm gì được, ông ngoại đang ở đây lại càng không thể làm nũng với vợ.
“Cháu nào có ý định gì cơ chứ.” Phong Thừa Trạch vẫn cố gắng chối bỏ suy nghĩ của mình.
Có chết hắn cũng không thừa nhận mình đang bày mưu để được ngủ với vợ!
Mạch Từ Khiêm nghe thấy thế thì cười nhẹ. Mặt hắn đã hiện rõ chữ đang bày mưu mà còn chối, đây là không tin năng lực nghề nghiệp bao nhiêu năm nay của ông sao?
“Tên nhóc nhà cậu còn lâu mới lừa được tôi, làm trong ngành bao nhiêu năm nay tội phạm nghĩ gì tôi đều nhìn một cái liền biết.”
Đúng là người có tật thường hay giật mình. Nghe ông Mạch nói vậy hắn đúng quả thật là có chút giật mình, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Mà hành động này của hắn đều được thu vào tầm mắt của ông Mạch. Xem ra, lần này ông đến đây là một quyết định đúng đắn.
Giản Tích Nhu đứng một bên nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, mà cô lên tiếng chính là để bảo vệ chồng của mình.
“Ông ngoại à, ông bắt nạt người đàn ông của cháu trước mặt cháu như vậy là không yêu thương cháu nữa sao?” Giản Tích Nhu vừa nói gương mặt tràn đầy sự uỷ khuất.
Phong Thừa Trạch nghe cô nói thì mắt sáng cả lên, cả người đứng lại càng gần cô hơn.
Ônh Mạch thấy vậy thì đẩy hắn sang một bên, trực tiếp đứng giữa hai người.
“Đây đâu có gọi là bắt nạt, đây gọi là thử rể!”