“Anh nào dám chứ.” Phong Thừa Trạch ngoan ngoãn như một chú cún cụp tai đứng bên cạnh cô.
Giản Tích Nhu ngẩng mặt liếc xéo hắn, tên này dạo này như ăn nhầm thuốc vậy, cứ bám lấy cô 24/7 như cún con bám người.
“Cũng coi như anh biết điều.” Giản Tích Nhu nói xong liền tiếp tục xem bệnh án.
Hắn đứng bên cạnh cảm giác như mình bị ghẻ lạnh vậy, có chút tủi thân.
“Vợ, tới giờ ăn trưa rồi, em định nhịn đói sao?” Hắn nhích lại gần cô, tiếp tục bày ra vẻ mặt cún con.
Giản Tích Nhu lúc này mới nhìn giờ, không ngờ mới đó đã 11 giờ hơn rồi!
Hắn vậy mà đã họp liên tục gần 3 tiếng đồng hồ, kinh khủng thật!
“Nhưng…” Câu nói của cô chưa dứt đã bị hắn cắt ngang.
“Không nhưng nhị gì cả, ăn xong rồi anh mới để em xem bệnh án tiếp.”
Hắn nói xong không để cô trả lời, bá đạo nhấc cô lên vai vác đi.
“Anh hâm à? Mau thả em xuống!” Giản Tích Nhu ở trên vai hắn giãy giụa không ngừng.
Nếu để nhân viên của hắn nhìn thấy cảnh này, ngày mai bảo cô làm thế nào còn mặt mũi theo hắn tới đây cơ chứ!
“Em ngoan chút, nếu không tí nữa về anh liền đè em ra ăn không chừa một mảnh xương nào lại đâu đấy.” Hắn dùng chất giọng trầm khàn của mình đe dọa cô, còn tiện tay vỗ lên bờ mông căng tròn của cô một cái.
Mặt Giản Tích Nhu bất giác đỏ lên, tên này vậy mà dám thanh thiên bạch nhật sàm sỡ cô giữa chốn đông người.
Đúng là không biết xấu hổ mà!
“Em là đang thầm chửi anh không biết xấu hổ sao?” Hắn như đọc được tâm tư của cô, bàn tay to lớn đưa lên vuốt ve bờ mông căng mọng.
“Anh là biến thái sao?” Giản Tích Nhu vừa nói vừa đánh vào tấm lưng vững chãi của hắn.
Tên này càng ngày càng mặt dày vô liêm sỉ, không biết ngại mà dám sàm sỡ chiếm tiện nghi của cô ở chốn đông người!
“Anh chỉ biến thái với một mình em thôi, ngoài ra… anh còn có thể biến thái hơn nữa em có muốn thử không?” Hắn đặt cô xuống thang máy, cúi xuống bên tai cô nói lời ám muội.
Nghe vậy mặt cô ngày càng đỏ hơn, sao mà hắn có thể nói ra những câu như thế mà mặt không biến sắc cơ chứ? Chắc chắn là có rất nhiều kinh nghiệm trước đây rồi!
“Hừ, nói được những câu đấy mà mặt không biến sắc, xem ra trước đây tập luyện không ít nhỉ?” Giản Tích Nhu không vòng vo, một câu nói liền đi đúng vào trọng tâm vấn đề.
Phong Thừa Trạch cũng không ngốc, vừa nghe xong liền hiểu ngay vấn đề, lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Nào có chứ, em là người đầu tiên đó!” Hắn nói với giọng hiển nhiên, bàn tay to lớn mon men lại gần muốn nắm tay cô.
Giản Tích Nhu trong lòng vẫn không tin hắn, kinh nghiệm giường chiếu của hắn phong phú như thế, kĩ năng cũng không tồi, thực sự là chưa làm việc đó trước đây sao?
Quá khó tin!
“Em vẫn chưa chịu tin sao? Vậy hôn đến khi em tin thì thôi.”
Nói xong hắn đè cô vào tường thang máy hôn tới tấp, dồn dập đến nỗi cô không tài nào thở được.
Ting!
Tiếng cửa thang máy mở ra, Phong Thừa Trạch lúc này vẫn chưa chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng có chút sưng tấy của cô.
“Anh… đến nơi rồi.” Giản Tích Nhu dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, theo bản năng đưa tay lên che miệng.
Phong Thừa Trạch bị phá đám giữa chừng thì cau mày, vẻ không vui hiện rõ ra mặt.
Biết vậy lúc đầu xây dựng đã xây tòa nhà cao hơn chút, có thêm chút thời gian làm việc xấu với vợ.
……
Phong Thừa Trạch đưa cô đến nhà hàng đồ châu Âu sang trọng bậc nhất thành phố để thưởng thức bữa trưa.
Ngay khi hắn vừa đến, quản lý nhà hàng đã ngay lập tức chạy ra đón tiếp.
“Phong tổng, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy ạ?” Quản lý ra vẻ nịnh nọt, ánh mắt sáng rực như nhìn thấy vàng.
Hắn không nhìn ông ta lấy một cái, trực tiếp nắm tay cô bước vào trong nhà hàng.
“Phong tổng, phòng VIP dành riêng cho ngài đã được chuẩn bị, mời đi lối này.” Vừa nói ông ta vừa đi trước dẫn đường.
Hôm nay Phong tổng đến đây, nếu phục vụ tốt xem ra tiền thưởng năm nay của ông ta tăng lên không ít rồi.
“Hôm nay ngài muốn dùng món gì?” Nhân viên phục nữ tiến lại đưa menu cho hắn, người ngả về phía hắn như muốn nhào vào lòng hắn luôn vậy.
Nhìn thấy cảnh này cô lại càng ngứa mắt, cầm lấy chiếc dĩa trên bàn nhằm trúng tai cô ta mà phi.
“A!” Giọng nói kinh hãi của cô phục vụ vang lên trong phòng VIP.
“Ối, tôi lỡ tay, xin lỗi cô nha.” Giản Tích Nhu tỏ vẻ vô tội, tay còn rút khăn lau lau bàn tay.
Hắn nhìn thấy biểu cảm của cô thì cười thầm, mèo nhỏ khi ghen thật đáng yêu!
“Đây mà là lỡ tay sao? Tôi chính là thấy cô cố tình thì có!” Cô nhân viên phục vụ trừng mắt nhìn cô, biểu lộ sự tức giận.
“Chưa ném chết cô là may, to tiếng cái gì chứ?” Giản Tích Nhu cũng đâu phải dạng vừa, nghe thấy cô ta nói liền dừng động tác lại ngẩng lên nhìn cô ta.
Lại một người nữa muốn quyến rũ người đàn ông của bà đây sao? Nằm mơ!