“Ôi vợ, đừng hiểu lầm anh! Em đang có thai, đừng kích động!” Phong Thừa Trạch vừa nói vừa lấy tay xoa bụng cô.
Hành động này của hắn thực sự làm cho Cố Minh Nguyệt sốc đến mức suýt há hốc mồm.
Giản Tích Nhu cũng không ngờ tới hắn lại có hành động như vậy, thực sự đối với cô là quá bất ngờ.
“Em không tin!” Cố Minh Nguyệt hét toáng lên, liên tục lắc đầu tỏ ra đau khổ.
Phong Thừa Trạch thấy vậy cũng chỉ nhếch môi, tỏ vẻ khinh thường.
Năm xưa, chính cô ta là người rời bỏ hắn trước làm hắn mất một khoảng thời gian tìm kiếm trong vô ích.
Sau đó hắn chợt nhận ra rằng, cô ta chẳng là gì đối với hắn cả.
Nhưng Giản Tích Nhu cô thì khác, hắn vừa gặp liền biết mình yêu rồi!
“Không tin thì cũng kệ cô chứ, đây chính là sự thật.” Hắn ôm lấy eo cô chắc nịch khẳng định.
Câu nói của hắn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ bởi đa số mọi người đều đã nhận ra hắn chính là Phong tổng!
“Được, vậy em đợi xem đứa trẻ đó liệu có phải là con anh không!” Cố Minh Nguyệt chỉ bỏ lại một câu nói sau đó rời đi.
Phong Thừa Trạch cười khẩy, nếu cô ta muốn xem vậy thì hắn liền cố gắng biến giả thành thật thôi.
Giản Tích Nhu đứng cạnh không biết vì gì mà rùng mình một cái.
……
Sau khi đưa được Giản Tích Nhu an toàn về tới khu chung cư của cô, hắn đứng lại một hồi lâu không rời đi.
“Sao anh còn chưa đi nữa?” Cô khó hiểu nhướng mày hỏi hắn.
Phong Thừa Trạch nghe vậy thì đen mặt, mong muốn của hắn hiện rõ hết trên mặt rồi cô thực sự không hiểu sao?
“Em thực sự không biết sao?”
Phong Thừa Trạch ép cô lùi vào trong nhà, “tiện tay” đóng luôn cửa còn cẩn thận chốt lại.
“Anh làm gì đó?” Giản Tích Nhu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn không đáp, một mực ép cô vào tường.
“Đừng mà!” Cô vừa nói vừa đưa tay lên đặt trước ngực hắn.
Phong Thừa Trạch nhếch khoé miệng, sau đó cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào của cô.
Hắn từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô, từng chút từng chút một xâm nhập vào trong khoang miệng thơm ngát kia.
“Anh… đừng vậy mà.”
Giản Tích Nhu nhân lúc hắn buông tha cho mình, thở dốc nói.
Phong Thừa Trạch đưa tay giữ chặt lấy eo cô, kéo sát vào thân thể của mình.
“Vì em mà tôi nhịn đói hơi lâu rồi đấy.” Hắn cúi xuống nói bên tai cô, giọng nói trầm khàn.
Có lẽ lúc này, dục vọng trong hắn đã dâng lên không ít.
Giản Tích Nhu im lặng suy nghĩ một hồi lâu.
Từ lúc cô bị thương, hình như ngày nào hắn cũng túc trực bên cô, luôn cẩn thận chăm sóc cô từng chút một.
Thực sự nếu nói là cô không cảm động chính là nói điêu!
“Em suy nghĩ gì vậy?” Hắn vừa nói tay vừa tranh thủ luồn vào trong áo sơ mi của cô.
Giản Tích Nhu không nói gì, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Phong Thừa Trạch thực sự bị hành động của cô làm cho đơ người.
Cô gái này vậy mà lại dám cả gan chọc vào hắn cơ đấy, để xem hôm nay hắn “xử” cô như thế nào!
Ngay lập tức, Phong Thừa Trạch liền đưa tay giữ lấy cổ cô đồng thời cạy mở khoang miệng của cô đưa lưỡi tiến vào trong.
Hắn điêu luyện quấn lấy lưỡi cô, một tay đặt trên ngực cô xoa nắn đôi gò bồng đầy đặn.
Nụ hôn của hắn từ môi đã di chuyển khắp nơi, từ tai xuống đến hõm cổ trắng ngần, xương quai xanh.
Hắn thuần thục cởi bỏ chiếc áo lót bao bọc đôi gò bồng kia rồi nhanh chóng cởi bỏ luôn chiếc áo sơ mi của cô ném xuống sàn.
Ngón tay thon dài của hắn bắt đầu khiêu khích nụ hồng trên đỉnh khiến cả cơ thể cô bắt đầu nóng ran, miệng cũng bắt đầu phát ra tiếng rên gợi tình.
“A… không thể làm… ở đây đâu.” Giọng nói của cô vì phải chịu sự kích thích mà trở nên ngắt quãng xen lẫn tiếng thở dốc.
“Thi thoảng đổi gió tí mới thú vị.”
Hắn nói xong liền cúi xuống ngậm lấy một bên nụ hồng mà cắn m.út điên cuồng như đứa trẻ khát sữa.
Làn da trắng không tì vết của cô bắt đầu chuyển sang màu hồng gợi tình, cô theo quán tính ưỡn người hứng chịu sự kích thích từ hắn miệng nhỏ vẫn không ngừng ngâm nga yêu kiều.
“Tiểu yêu tinh, em như này kiểu gì cũng có ngày tôi chết trên thân thể em!”
Phong Thừa Trạch buông tha cho nụ hoa trước ngực cô, đứng thẳng lên cởi bỏ quần áo trên thân thể mình, cơ thể cường tráng lộ ra trước mắt cô rõ mồn một.
Hắn nhanh tay cởi phăng chiếc váy của cô sau đó đưa tay vạch quần lót của cô sang một bên, đưa ngón tay vào trong khu rừng bí mật thăm dò.
“A… đừng!”
Vật thể lạ đột nhiên xâm nhập khiến cô giật nảy mình, theo bản năng khép chân lại khiến bên trong càng ngậm chặt ngón tay hắn.
Vẻ mặt của Phong Thừa Trạch bây giờ tràn đầy sự thoả mãn cùng cưng chiều.
“Ngoan, thả lỏng ra một chút thì tôi mới có thể làm cho em thoải mái được.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhất có thể.