Hơn sáu giờ tối, Liêu Bách Hà đã chuẩn bị xong xuôi chờ Nam Cung Nhật Đăng đến đón ăn tối. Từ nhỏ, anh đã quen cuộc sống giàu sang có khẻ hầu người hạ, thực đơn thay đổi liên tục toàn những món sơn hào hải vị, thế nên những món bình dân và đơn giản căn bản không hợp khẩu vị của anh.
• Ting toang...
Bách Hà cau mày khó hiểu, đúng lên đi ra mở cửa.
“ Thiếu gia bảo tôi đến đón tiểu thư. ”
“ À... ”
Liêu Bách Hà đi vào cầm lấy túi xách đặt ở sofa, sau đó cùng với tài xế của Nam Cung Nhật Đăng rời đi.
Hơn hai mươi phút ngồi xe ô tô, họ đã đến một căn biệt thự sang trọng, thiết kế hiện đại. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, người gác cổng lập tức mở ra cho xe chạy vào, sau đó nhanh chóng tiến lại cung kính cúi đầu mở cửa cho người bên trong bước xuống.
“ Liêu tiểu thư, thiếu gia đang ở khuôn viên chờ cô. ”
Từ lúc ngồi vào xe đến đây Liêu Bách Hà đã mang nhiều sự thắc mắc, hiện tại còn hoang mang hơn lúc nãy.
Nơi đây chính là biệt thự riêng của Nam Cung Nhật Đăng, nơi đây gần với căn cứ Nam Bang, để thuận tiện những hôm anh giải quyết công việc ở đó về muộn, có thể ghé nơi đây nghỉ ngơi thay vì về Nam Cung Gia.
Bước vài bước về hướng khuôn viên, Liêu Bách Hà chợt nhìn thấy đoạn đường phía trước được trang trí hai hàng nến lung linh song song nối dài ra phía sau. Trái tim của cô bất giác thắt lại, cô không dám bước tiếp, cũng chẳng đủ cam đảm vì sợ mình sẽ lọt hố tình yêu của anh giăng ra. Nhưng không, chính xác là cô đã giăng mới đúng!
Trong lúc đang mụ mị, hình dáng cao lớn của Nam Cung Nhật Đăng xuất hiện, anh đang bước đến về phía cô, đi ở giữa hai hàng ngọn nến trong không gian buổi tối huyền ảo. Hôm nay, anh ăn mặc rất khác ngày thường, không còn những bộ vest đen cứng ngắt nghiêm nghị thể hiện quyền lực, mà thay vào đó là sự đơn giản với chiếc áo sơ mi màu trắng thư sinh và gile bên ngoài.
Cả hai đối diện với nhau, cô nhìn lên anh bằng đôi mắt nhiều xáo động. Anh nhếch nhẹ khóe môi nhiều ngụ ý, chắc chắn Bách Hà không hiểu, sau đó bước tới dịu dàng đặt hai tay lên bả vai của cô, hơi cúi người xuống chủ động cất lời:
“ Bất ngờ không? ”
Lấy lại thần sắc tự nhiên, Liêu Bách Hà gật đầu mỉm cười ngọt ngào với anh.
“ Theo anh. ”
Nam Cung Nhật Đăng đứng thẳng người lại, nắm lấy bàn tay của cô choàng qua cánh tay của anh bước đi, như cả hai cùng nhau tiến lên lễ đường trong ngày trọng đại của cuộc đời.
Trái tim của Bách Hà bồi hồi không tưởng, mọi thứ đến quá bất ngờ làm cô chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận, cô cứ nghĩ hôm nay chỉ là bữa ăn tối bình thường như các cặp đôi đang hẹn hò, nào ngờ còn có dụng ý khác.
Cô phải làm sao đây?
Một câu hỏi, nhưng mãi đến hiện tại vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.
Điểm dừng chân cuối cùng trên con đường tình yêu là trong hình trái tim được những ngọn nến lung linh kết tạo thành, xung quanh rãi đầy cánh hoa hồng, giữa khuôn viên rộng lớn.
Nhìn khung cảnh lãng mạn trước mắt càng làm tâm trí của Liêu Bách Hà bối rối. Đột nhiên, Nam Cung Nhật Đăng khụy một chân xuống trước cô, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ. Anh cẩn thận mở nó ra, chiếc nhẫn kim cương rực rỡ được thiết kế riêng biệt xuất hiện khiến những ngọn nến lung linh phải lu mờ, anh nhìn thẳng vào mắt cô chậm rãi lên tiếng:
“ Hà, ngoài mẹ của anh ra thì em là người thứ hai anh phải khụy chân xuống, đủ để em hiểu anh trân trọng em thế nào phải không? Mặc dù anh đã suy nghĩ câu nói để cầu hôn em trước khi anh đi công tác, nhưng mãi đến hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra để nói. Thông cảm cho nhược điểm đó và đồng ý làm vợ của anh nhé, Bách Hà? ”
Liêu Bách Hà cũng chẳng phải là người con gái đầu tiên anh yêu, nhưng anh tỏ tình rất khác lạ người thường. Nhờ vào gia thế, khuôn mặt điển trai, thân hình hoàn hảo cứu vớt, thêm đối phương đã trúng tiếng sét ái tình với anh, nếu không chắc chắn anh sẽ độc thân tới già.
Từ lúc nhìn thấy lối vào trang trí bằng những ngọn nến và rãi đầy cánh hoa hồng thì cô đã biết anh chuẩn bị cầu hôn mình, nhưng cô nên trả lời thế nào đây? Nó quá bất ngờ, cô chưa từng tưởng tượng đến hoàn cảnh này sẽ xảy ra trong đời của mình.
Thấy cô có sự phân vân, suy nghĩ và không muốn đồng ý. Nam Cung Nhật Đăng kiềm hãm sự tức giận của mình, điềm đạm lên tiếng hỏi:
“ Em chê anh điều gì? ”
Lúc này, Liêu Bách Hà mới cất giọng trả lời:
“ Em không chê anh điều gì cả! Nhật Đăng à, chúng ta chính thức yêu nhau chưa được năm tháng, em... em cảm thấy thời gian chưa đủ dài để tiến đến hôn nhân. ”
Nghe vậy, Nam Cung Nhật Đăng lại bình thản tiếp tục hỏi:
“ Em chưa tin tưởng anh? ”
Câu hỏi đó làm Liêu Bách Hà càng thêm rối rắm trong đầu, mãi đến gần hai phút sau cô mới trả lời:
“ Em tin tưởng anh, nhưng em cần thêm thời gian để phấn đấu trong công việc, để chứng minh cho mọi người thấy rằng em hoàn toàn xứng đáng với một người hoàn hảo như anh. ”
“ Đây chính là lý do em từ chối lời cầu hôn của anh, đúng chứ? ”
Sau một thời gian khụy gối nhưng không có kết quả như ý muốn, Nam Cung Nhật Đăng thu lại cánh tay đang cầm chiếc nhẫn cầu hôn và đứng thẳng người dậy. Trong mắt của anh lúc này hoàn toàn là những tia sát khí lạnh lẽo, khiến Liêu Bách Hà cảm nhận như tuyết đang rơi xuống bao phủ nơi đây, dập tắt những ngọn nến ấm áp xung quanh, đóng băng cả trái tim của cô.
Thấy cô im lặng, anh nghiêm giọng hỏi:
“ Vậy chức vụ em muốn là gì? ”
“ Nhật Đăng, anh đang mất bình tĩnh. ”
” Anh đang rất bình tĩnh! ”
Có ai biết được bạn gái của mình có mối quan hệ mờ ám với một nam nhân khác mà bình tĩnh được như Nam Cung Nhật Đăng anh chưa?
Nếu anh hỏi, chắc chắn cô sẽ trả lời là một người bạn cũ. Nhưng anh đâu phải con nít, bạn bình thường thì sao gặp anh phải hoảng sợ và giấu giếm thân phận, phải âm thầm lén lút?
Cô lớn lên trong cô nhi viện, nhưng dù là người thân cũng sẽ không có biểu hiện như thế.
Anh không hỏi vì anh muốn cho cô một cơ hội, nhưng xem ra cô chẳng biết nắm bắt.
“ Được người mình yêu cầu hôn, ai không hạnh phúc chứ, nhưng anh đâu biết những nhân viên trong tập đoàn nói gì về em. Em cũng biết tủi thân, áp lực chứ. ”
“ Vậy thì chúng ta chia tay để em khỏi phải tủi thân, áp lực. ”