Lưu Xuân Thương tức muốn nổ tung. Mặt ông ta đỏ bừng, nhìn rõ thấy đường gân trên mặt. "Hỗn xược! Mày ngứa đòn chứ gì!?"
Lưu Y Tuyết lạnh mặt, nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường. "Đừng tưởng là bố trên danh nghĩa thì có thể đánh tôi. Có giỏi thì lại đây, xem ai có bản lĩnh."
Trước đây, Lưu Y Tuyết quá nhu nhược mới để Lưu Xuân Thương hành hạ suốt mười sáu năm. Qua lời kể của Vương Mặc Thoại, cô đã bị ngược đãi chẳng khác gì súc vật khi còn ở Lưu gia. Là người sống có thù tất báo, nhất định cô sẽ không để yên. ngôn tình hài
Lưu Xuân Thương trợn mắt, ông ta rú lên, "Lưu Y Tuyết! Là mày muốn đấy!"
Ông ta lao đến, Khải Minh Kiệt bất ngờ nhất thời phản ứng chưa kịp. Hắn vừa định kéo Lưu Y Tuyết sang một bên thì cô đã lấy hắn làm chỗ tựa, chân nhấc lên một chút.
Lưu Xuân Thương đang theo đà chạy, bỗng vấp phải bàn chân của Lưu Y Tuyết liền ngã xuống, mặt và đất hôn nhau thắm thiết.
Lương Khả Man chạy đến đỡ Lưu Xuân Thương, Lưu Tiểu Linh quát lại cô.
"Chị Tuyết! Dù gì đó cũng là bố của chúng ta, sao chị lại đẩy bố ngã thế!"
"Con mắt nào của cô thấy tôi đẩy ông ta ngã? Có bằng chứng thì mang ra đây."
"Chị..."
Lương Khả Man phẫn nộ. "Lưu Y Tuyết! Lưu gia nuôi mày hơn chục năm, đây là những gì mày trả cho chúng tao sao! Thứ vô ơn bạc nghĩa, mày không đáng được sống!"
Bốp!
Tiếng tát chua chát vang lên, mọi người đều ngỡ ngàng. Lương Khả Man đưa tay lên mặt, nơi gò má bỏng rát, sưng tấy. Bà ta chỉ tay vào Lưu Y Tuyết, miệng lắp bắp, "Mày... Mày..."
"Dám chỉ nữa, tôi cho tay bà lìa khỏi thân."
"Tôi nói được, làm được."
Giọng nói lạnh nhạt của Lưu Y Tuyết cất lên khiến ba người đang quỳ bệt xuống sàn run sợ. Lưu Y Tuyết trước đây chưa từng dám phản bác, chứ nói gì đến dọa dẫm bọn họ. Giờ đây gả cho Khải tổng có hơn ba tháng, vậy mà sự thay đổi quá lớn.
Lưu Y Tuyết tiến lại gần Lưu Xuân Thương, ngồi xổm xuống trước mặt ông. Ông ta trợn mắt, giọng run rẩy. "Mày... Mày muốn làm gì?"
Lưu Y Tuyết nở một nụ cười tươi. "Nếu tôi nhớ không nhầm, Lưu thị thực chất ra là Phương thị. Mẹ tôi vì yêu ông, nên đổi tên thành Lưu thị, cũng như đưa ông lên làm chủ tịch."
"Giờ ông vong ơn bội nghĩa với bà ấy, tôi có nên thay bà lấy lại những gì ông lấy không?"
Sở dĩ Lưu Y Tuyết biết chuyện này vì sau khi mất trí nhớ, cô luôn muốn được tìm lại kí ức. Khoảng thời gian nghỉ ngơi, cô đã nhờ Khải Minh Kiệt điều tra giúp về mọi thứ trước đây trong cuộc sống của mình, kể cả những điều lặt vặt nhất.
Được vài ba hôm hắn đã đưa cô cả chồng tài liệu. Ngồi nghiên cứu mới phát hiện ra thông tin trên. Dù sao trước đây cũng bị ngược đãi, Lưu Y Tuyết nảy sinh ý muốn trả thù, Khải Minh Kiệt đương nhiên tán thành.
Lưu Xuân Thương mặt tái mét. Làm sao con nhỏ này biết chuyện đó? "Nói linh tinh, Lưu thị vốn là của ta, không phải của ả..."
"Ả nào?" Đôi mắt cô nheo lại, mặt tối đi. Lưu Xuân Thương liền chuyển cách nói, giờ tính mạng mới quan trọng. "Phương Liên, là bà ta tự nguyện đưa Phương thị cho tao. Mày không được phép..."
"Lưu thị vốn là mẹ để lại cho tôi. Đã nắm quyền thay tôi bao năm, ông nghỉ ngơi được rồi."
Lưu Y Tuyết vừa dứt lời liền đứng dậy, lấy túi xách. "Tiểu Kiệt, Tiểu Thoại, ta đổi chỗ nhé? Nơi này bẩn quá."
Vương Mặc Thoại bị ăn bơ nãy giờ bỗng giả trân, "Có biết là tôi no căng bụng rồi không. Khổ thay cho tôi vừa bị Lưu nhị tiểu thư xúc phạm, lại còn bị ép ăn cho ngấy hết thế này. Tiểu Tuyết, em nợ tôi."
"Đồ trẻ con. Cứ như Tiểu Kiệt có phải tốt không, rất chín chắn." Nói rồi cô quay người, mỉm cười với Khải Minh Kiệt. Hắn cũng mỉm cười, nụ cười đầu tiên trong ngày kỉ niệm Cảnh Thư bị cháy này.
Lướt qua Lưu Xuân Thương, cô dừng lại, thò tay vào túi lục tìm một thứ gì đó. Rồi cô cúi người, kề môi sát tai ông, "Gen lẳng lơ là di truyền đấy." Nói rồi cô nhét vào tay ông một bức ảnh.
Cả ba vừa bước ra ngoài cửa, người quản lí nơi này đã xin lỗi ríu rít. Họ định bảo bảo vệ đưa ba người kia ra ngoài nhưng thấy bên trong còn có việc cần giải quyết, liền không làm phiền.
Lưu Y Tuyết thì nói không sao, Vương Mặc Thoại vừa thanh toán vừa nhắc nhở còn Khải Minh Kiệt suýt nữa thì đuổi việc người quản lí. May mà cô ngăn hắn kịp thời.
Ngồi trên xe trở về, cả ba lại bàn nên làm gì.
"Đương nhiên là đi ăn. Bụng đói meo rồi." Lưu Y Tuyết dựa người vào thân thể rắn chắc bên cạnh, tay xoa xoa bụng. Khải Minh Kiệt đưa tay nghịch những lọn tóc của cô, không hiểu sao hắn thấy trò này vui vui.
Vương Mặc Thoại ngồi đối diện, vắt chân. "Vậy định ăn ở đâu?"
"Đương nhiên là ở nhà rồi." Lưu Y Tuyết búng tay. "Đầu bếp sẽ lại là Tiểu Thoại nhà ta, để anh nâng cao trình độ.
Một luồng sát khí dày đặc lại lan tỏa khắp chiếc xe. "Cậu ta không được nấu!"
"Tại sao?" Dường như cô đã quên mất vụ kết quả của Cảnh Thư khi Vương Mặc Thoại đụng vào căn bếp, ngây ngô hỏi hắn.
Khải Minh Kiệt còn chưa trả lời, Vương Mặc Thoại liền từ chối. "Tôi thà tăng ca xuyên đêm còn hơn phải đụng vào bếp núc một lần nữa."
"Thế ai nấu giờ?"
Vương Mặc Thoại và Lưu Y Tuyết nhìn nhau, rồi ánh mắt sáng ngời. Cả hai cùng đồng loạt nhìn sang tảng băng nghìn năm, trên môi nở một nụ cười nguy hiểm.
Khải Minh Kiệt thấy bị nhìn chằm chằm, nạt. "Nhìn gì?"
Lưu Y Tuyết giở giọng ngon ngọt, dỗ dành. "Tiểu Kiệt đẹp trai, lạnh lùng, bá đạo. Tôi có một thỉnh cầu, anh chỉ có quyền đồng ý không có quyền từ chối."
Hắn nhíu mày, "Em uy hiếp tôi?"
"Hehe."
Tại phòng ăn, mùi thơm của cơm nhà lan tỏa khà căn nhà. Lưu Y Tuyết và Vương Mặc Thoại ngồi trên bàn ăn, mỉm cười. "Vẫn là để Kiệt làm an toàn nhất."
Bữa cơm tối đó, có gương mặt vui vẻ của Lưu Y Tuyết, sự tham ăn vô đối của Vương Mặc Thoại, và cái mặt hằm hằm của Khải thiếu.