Khải Minh Kiệt hôn được một lúc thì nhấc môi lên, nhìn Lưu Y Tuyết đang chìm vào giấc ngủ.
Hắn thở phào ra rồi đắp chăn cho cô, đóng cửa rồi ngồi bên cạnh trông chừng cô.
Bây giờ nghĩ lại, sao lúc nãy hắn liều thế nhỉ.
Rõ là chẳng biết gì về đường hô hấp của con người, vậy mà vẫn dám trực tiếp truyền oxy cho cô bằng miệng.
Mà nghĩ lại...
Xấu hổ quá!
Lần này không phải tai nạn hay sự cố gì, mà là hắn chủ động hôn cô.
Chắc lần này không được tính là hôn đâu ha, đây là trường hợp khẩn cấp thôi mà.
Đúng không?
Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng hết cả lên, Khải Minh Kiệt lấy tay che mặt, không dám nhìn thẳng vào Lưu Y Tuyết, nạn nhân lúc nãy đã bị hắn hôn.
Lưu Y Tuyết lúc này bỗng run lên, cuộn tròn người như tôm, lấy tay ôm đầu.
Thấy biểu hiện lạ của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt giật mình cúi xuống, lo lắng.
"Lưu Y Tuyết? Em sao vậy?"
Lưu Y Tuyết không phản ứng gì với hắn, có lẽ là đang phản ứng với cơn ác mộng đang gặp phải.
Trong cơn ác mộng của Lưu Y Tuyết, cô đang đứng giữa những con người tay chỉ chỏ vào cô.
"Này! Nó đấy! Đứa con gái trưởng của Lưu gia không biết phép tắc đó!"
"Trông có học thức như vậy mà lại gây nên nhiều rắc rối như vậy trong trường sao?"
"Cô ta năm lần bảy lượt lên kế hãm hại em gái cùng cha khác mẹ, gây quá nhiều thương tích nên mới bị đuổi học đó!"
"Eo, nhìn cũng xinh mà nhân cách thì không bằng một con chó!"
Từ đâu giữa đám đông đấy, gia đình ba người nhà họ Lưu xuất hiện.
"Hừ, đồ sao chổi! Mày hại con gái tao thương tích đầy mình, tao vẫn cho mày ở lại Lưu gia, vậy mà mày lại vong ơn bội nghĩa như vậy ư!" Giọng nói chua chát của Lương Khả Man vang lên đầy trách cứ.
"Đồ mất nết! Tao dạy dỗ mày như thế nào mà sau này mày trả lại hết cho tao thế hả!" Lưu Xuân Thương quát mắng cô.
"Bố, mẹ, mọi người! Đừng mắng chị Tuyết nữa! Chị ấy làm vậy có lẽ là vì để mọi người quan tâm đến chị ấy thôi!" Lưu Tiểu Linh lên tiếng bênh vực, mà trong đó chứa đầy khinh bỉ và dối trá.
Vậy mà những con người đang đứng ở đó cũng tin vào lời nói của Lưu Tiểu Linh.
"Bị chị gái hãm hại thương tích đầy mình mà vẫn bênh vực chị gái! Đúng là hiếu thảo!"
"Nhìn những vết thương trên người cô bé đó đi! Tôi thấy đau lòng thay bố mẹ cô bé luôn!"
"Chậc chậc, em gái lương thiện bao nhiêu thì chị gái lại bất lương bấy nhiêu! Thật là một gia đình bất hạnh!"
Những lời bình luận cứ vậy thoát ra khỏi miệng người đời một cách thiếu suy nghĩ.
Có những lời thương cảm, phẫn nộ, chửi bới, tất cả đều hướng vào cô gái thảm thương, để cô hứng chịu.
Lưu Y Tuyết không biết, nói thẳng ra là không thể làm gì hơn ngoài chịu đựng.
Từ bé đến lớn suốt ngần ấy năm, lúc nào cô cũng bị người ngoài cuộc mắng mỏ. Họ chỉ biết nói ra những lời vô đạo đức, mà chẳng để tâm đến chân tượng sự việc.
Đúng rồi, họ thì cần gì biết chứ! Họ chỉ cần biết rằng, người ta truyền miệng nhau cô là người xấu, còn Lưu Tiểu Linh là người tốt! Cô đã làm ra nghìn chuyện xấu xa để hại em gái mình, chỉ vậy thôi!
Cứ biết vậy, chửi trước đã rồi những chuyện khác để sau tính! Có lẽ trong đầu những người đứng đây cũng chỉ có đúng một suy nghĩ giản đơn như vậy.
Biết bao lần bị mắng mỏ, biết bao lần bị tổn thương.
Nhưng có lẽ nhiều lần cũng quen, sau này cô cũng chẳng có phản ứng gì với những lời mắng mỏ nữa.
Dù là vậy, không có nghĩa là cô quên đi những chuyện này. Cô sẽ trả thù khi đúng lúc. Nếu cả đời không trả được, khi chết cô sẽ kéo họ chết cùng!
Lưu Y Tuyết trong giấc mơ đen tối đang ngồi thu mình, gục đầu vào lòng. Mặc cho những con người ngốc nghếch kia muốn làm gì thì làm.
Lưu Y Tuyết bên ngoài thực tế thì vẫn cuộn tròn, mặc dù người không run nữa.
Dù vậy, lông mày của cô vẫn nhíu lại vì phải nghe những lời lẽ không hay.
Khải Minh Kiệt ở đây không biết phải làm gì. Cô gặp ác mộng, nhưng hắn đâu thể ngủ rồi mơ cùng ác mộng với cô đâu?
Cảm giác không thể làm gì, chỉ có thể nhìn người mình yêu chịu đựng nỗi đau, thật khó chịu làm sao!
Chẳng thế làm gì hơn, Khải Minh Kiệt nằm xuống ôm Lưu Y Tuyết vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cô.
"Tiểu Tuyết, bình tĩnh nào. Có tôi ở đây, em không có gì phải sợ."
Những lời nói của hắn xâm nhập vào cơn ác mộng của cô, lọt qua tai cô.
Ngẩng đầu lên, không biết từ đâu ra, Khải Minh Kiệt đã đứng trước mặt, mỉm cười nhìn Lưu Y Tuyết.
"Tiểu Tuyết, tôi ở đây, bên cạnh em."
Hắn quỳ xuống ôm cô, giữ chặt cô trong lồng ngực.
"Tiểu Tuyết, tôi sẽ bảo vệ em."
Không gian như tĩnh lặng, Lưu Y Tuyết không nghe được những lời mắng mỏ của dân chúng nữa, chỉ còn giọng nói ấm áp của hắn bên tai.
Cảm giác này là gì? Tim đập nhanh quá.
Cảm động, Lưu Y Tuyết ngoài đời cũng như trong mơ, lao vào ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Không biết nói gì hơn, Lưu Y Tuyết chỉ có thể gục đầu vào ngực hắn, lòng ấm áp.
Đây là cảm giác được che chở, bảo vệ sao?
Thật ấm áp...
Chẳng muốn rời khỏi vòng tay này nữa.
Những con người cùng gia đình Lưu gia dần biến mất, khoảng không nơi đây chỉ còn hai người.
Cơn ác mộng biến mất, thực tế lại bao trùm lấy không gian.
Lúc này đây, đôi vợ chồng đang ôm nhau trên giường.
Lưu Y Tuyết ôm Khải Minh Kiệt còn chặt hơn hắn ôm cô, nhưng không sao, hắn thấy hạnh phúc lắm.
Mở mắt ra nhìn Lưu Y Tuyết, hắn bất ngờ khi trên gò má xuất hiện một giọt nước mắt cùng bờ môi mỉm cười.
Đây là giọt nước mắt hạnh phúc sao?
Hắn thở phào, còn tưởng cô sợ đến khóc nhè chứ.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt, môi thì hôn lên trán cô qua tóc.
"Tiểu Tuyết, tôi không cho phép em khóc, cho dù là hiện tại hay tương lai."
"Cho dù là nước mắt của hạnh phúc hay đau khổ."
"Bởi vì... Tôi sẽ bảo vệ em, khỏi mọi rắc rối, cô gái ngốc."
Khải Minh Kiệt cũng nhắm mắt lại mà ngủ, quả là một đêm dài đằng đẵng với cả hắn và cô.