Ngày hôm qua khi biết người thu mua Hứa thị là con mình Hứa Nam Sơn đã không muốn làm gì nữa ông nợ còn trai mình lời xin lỗi bây giờ cậu có làm bất cứ điều gì ông cũng chấp nhận. Ông biết mình nợ mẹ con anh rất nhiều
Về phía Liễu Tuyết Lệ vì để cứu vớt Hứa thị đã mở cuộc họp để kêu gọi các nhà đầu tư giúp đỡ cũng để thành minh cho bản thân. Bà ta mời đến rất nhiều nhà đầu tư và cả phóng viên
Khi mọi người đã đến đông bà ta bắt đầu lên phát biểu
"Xin chào mọi người. Rất cảm ơn mọi người đã đến đây"
Nói rồi bà ta cúi người 45 độ cảm ơn. Mọi người đồng loạt vỗ tay
Bà ta nói tiếp
"Chuyện hôm qua là có kẻ ghen ăn tức ở với Hứa thị nên mới làm vậy. Tôi cũng đang cho người điều tra xem kẻ đó là ai"
Bà ta như là nạn nhân vậy diễn đỉnh thật sự
"Tôi mời mọi người đến đây là muốn mọi người có thể ra tay giúp Hứa thị. Tôi và chồng tôi là trong sạch những kẻ ghen ghét với gia đình tôi họ mới làm thế. Hứa thị trước nay đều minh bạch ai làm việc lâu với Hứa thị sẽ hiểu"
Hứa Nam Sơn không biết làm gì chỉ đứng dưới nhìn ông không khác gì kẻ vô dụng, còn Hứa Tư Vũ thì vẫn trước nay không tham gia vào việc của công ty. Mọi câu bà ta nói đều được Hạ Tiêu Lạc đứng ở xa nghe và nhìn thấy hết.
Hạ Tiêu Lạc thấy khinh bà ta vô cùng
"Giả tạo"
Bà ta lại lần nữa cúi đầu nhưng không để cảm ơn mà mong mọi người giúp đỡ cho Hứa thị
"Mong mọi người nể mặt tôi có thể giúp đỡ Hứa thị"
Phía Hạ Tiêu Lạc không thể xem được nữa cô lấy điện thoại gọi cho ai đó
"Làm đi"
Bà ta đang định nói gì thêm thì trên loa phát ra đoạn nói
______
"Tại sao cậu phải làm như vậy?"
"Bà Liễu bà đang muốn biết lí do tại sao tôi lại làm như vậy sao?"
"Tôi nói cho cậu biết dù cậu có thu mua Hứa thị thì cậu mãi mãi không thay đổi được thân phận con riêng của cậu đâu"
Bà ta vội vàng gọi người "Mau tắt đi" nhưng đoạn ghi âm vẫn không thể tay được
"Cậu vẫn không thay đổi được một việc Kiều Lâm Anh là tiểu tam"
"Tiểu tam? Mẹ tôi trước giờ quang minh lỗi lạc luôn là người mà bà không bao giờ so sánh được. Dù gì cũng đỡ hơn hung thủ giết người như bà"
"Cậu có ý gì?"
"Nếu như Tư Vũ biết mẹ nó không tốt như nó nghĩ thì sẽ thế nào. Hai tay mẹ nó thấm đầy máu tươi thì bà cảm thấy nó sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn người mẹ này?"
"Thì ra là vậy. Cậu biết rồi sao?"
"Bà nghĩ những chuyện bà làm thì sẽ không ai biết sao"
_______
"Không không phải đây là hiểu lầm"
Mọi người bàn tàn không ngừng, Hứa Nam Sơn cũng không tin vào mắt mình người vợ chung sống với ông ta bấy lâu lại có thể làm ra loại chuyện này
Mọi người bàn tán xôn xao, các phóng viên ghi hình chụp ảnh liên tục vào bà ta
"Không mọi mọi người nghe tôi nói. Có kẻ nào đó muốn hại tôi"
Hứa Tư Vũ không thể nhịn nữa đi lên kéo bà ta lại
"Mẹ! Mẹ gây chuyện đủ chưa"
Rồi kéo bà ta đi, bà ta không ngừng nói "Không phải" để giải thích với mọi người.
Mọi người khinh bị chê bai nói lời không hay với bà ta. Hạ Tiêu Lạc cười nhếch mép đắc ý với việc mình vừa làm vui vẻ bỏ đi
Hứa Tư Vũ kéo bà ta về phòng làm việc nói chuyện
"Tư Vũ Tư Vũ. Con nghe mẹ giải thích"
"Mẹ! Anh ấy là anh con là con trai của bố. Anh ấy vốn là người nhà họ Hứa sao mẹ lại có thể làm như vậy"
Bà ta tức giận nghiến răng lại nhìn anh nói
"Nó không phải người nhà họ Hứa nó là nghiệt chủng. Nó muốn cướp mọi thứ của con...cướp cả công ty của con"
Hứa Tư Vũ nói tới đây, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên
"Anh ấy không phải nghiệt chủng anh ấy là con ruột của bố. Nếu năm xưa mẹ không kiên quyết muốn lấy bố bố không vì ông nội thì sẽ không có chuyện như bây giờ. Tất cả đều là lỗi của mẹ và bố không phải của anh con, không phải lỗi của mẹ anh ấy. Vì sao phải làm tổn thương những người vô tội"
"Con có ý gì. Mẹ là đang muốn tốt cho con muốn tốt cho cái nhà này"
"Tốt cho con mà mẹ hại anh con hại mẹ của anh ấy"
"Cô ta đáng bị như vậy cô ta là tiểu tam là kẻ muốn cướp gia đình của mẹ"
"Mẹ! Mẹ anh ấy không phải tiểu tam mẹ mới chính là người cướp đi hạnh phúc của mẹ anh ấy"
"Con im đi, cô ta là điếm là kẻ cướp hạnh phúc của mẹ mới đúng"
Hứa Nam Sơn tức giận thẳng tay cho bà ta một bạt tai, năm ngón tay in trên mặt bà ta. Bà ta ôm một bên mặt oán trách nhìn ông
"Ông dám đánh tôi"
"Tôi dám đó. Bà đừng có thấy tôi không nói gì thì bà được nước làm tới"
Hứa Tư Vũ không muốn nghe thêm gì bỏ đi nhưng bị Liễu Tuyết Lệ
"Con muốn đi đâu?"
"Mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau này tôi sẽ không trở về nhà họ Hứa nữa.”
"Tư Vũ, không được... Mẹ không thể có con, Tư Vũ..."
Hàn Như Sơ nghe câu nói cuối cùng, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng
"Con không thể về căn nhà của mẹ được nữa"
Hứa Gia Mộc cuối cùng vẫn xoay người lại rời đi, bà ta ở phía sau gào thét gọi tên anh
"Tư Vũ Tư Vũ con mau quay lại"
_____
Sau khi rời khỏi Hứa thị đâm đầu lái xe trên đường Lúc chạy xe trên đường, Hứa Tư Vũ không còn nhịn được, nước mắt cứ rơi xuống. Anh cảm thấy khó chịu, anh không thể miêu rả rốt cuộc mình đau khổ điều gì
Anh cảm thấy trong một đêm, những điều mình biết sụp đổ hết. Anh không tin mẹ mình lại có thể làm ra những loại chuyện như vậy
Bàn tay Hứa Tư Vũ nắm chặt vô lăng run rẩy, cuối cùng giống như cố gắng kiềm nén tâm tình vậy, dừng xe ở ven đường, nằm ở trên tay lái, bả vai như co rút lại.
"Anh! Em xin lỗi, là em đã trách nhầm anh"
___Hết chương 64___