Sáng hôm sau, Giang Yến Ly trở về Giang San một chuyến để lấy đồ.
Nhưng vừa bước chân vào cửa công ty, liền nhận ra bầu không khí không thích hợp.
Mọi nhân viên trong công ty đều nhìn Giang Yến Ly với một ánh mắt kỳ lạ.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, bước thẳng vào phòng nghỉ của mình.
Trước khi Giang Yến Ly đóng cửa, bỗng nhiên có một người thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu:
“Chậc, còn giả bộ thanh cao cái gì? Chỉ là một người nợ nần chồng chất không trả nổi thôi, có gì cao quý?”
Giang Yến Ly dựa vào phía sau cửa, vừa nghe thấy những lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lòng bàn tay phát lạnh.
Ở Giang San nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói với ai về chuyện gia đình mình. Người duy nhất trong công ty biết được tình huống của cô, chỉ có Tiêu Ân Tuấn.
Ngay cả chị Trần cũng chỉ biết trong nhà cô có chút đặc biệt, nhưng cũng không biết chính xác nó là gì.
Mà câu nói vừa rồi của người kia, dễ dàng vạch trần ngụy trang yếu ớt và không chịu nổi nhất của nàng.
Giang Yến Ly lấy đồ xong, lúc từ trong phòng nghỉ đi ra, ánh mắt những người đó nhìn cô càng thêm đặc biệt, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Giang Yến Ly mím môi, nâng cằm lên cao, lưng cũng thẳng tắp, khí chất vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.
Nó tạo ra ảo tưởng rằng những sự thật đó chỉ là tin đồn mà thôi.
Cô vẫn là Giang Yến Ly cao ngạo kia. Giang Yến Ly khiến người khác chỉ có thể xa xa ngắm nhìn.
Đúng lúc này, Tần Di Y đột nhiên bước từng bước nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt cô:
"Chị Yến Ly, chờ một chút ạ.”
Giang Yến Ly nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không chút ấm áp:
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy Giang Yến Ly vẫn lạnh lùng như trước, Tần Di Y khó chịu siết chặt ngón tay, vẫn cố gắng hào phóng lộ ra tươi cười:
"Chị Yến Ly, từ ngày hôm qua sau khi biết chuyện trong nhà chị, em vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể giúp chị.”
Trong lòng Giang Yến Ly chìm xuống, dự cảm không tốt chậm rãi dâng lên, cô cố gắng trấn định hỏi:
"Giúp tôi cái gì?”
"Hôm qua em đã hỏi Tuấn Tuấn, anh ấy nói em trai chị nợ rất nhiều tiền. Nếu không sớm trả lại, cậu ấy sẽ phải ngồi tù."
Thanh âm của Tần Di Y không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho mọi người nghe được:
"Chị Yến Ly dù sao cũng là một thành viên của Giang San. Cho nên em nghĩ là, có nên tổ chức quyên góp nội bộ để mọi người quyên góp tiền giúp đỡ chị không? Giúp chị…”
"Tôi có từng nói là tôi cần giúp đỡ không?"
Không đợi Tần Di Y nói xong, đầu Giang Yến Ly đã như muốn nổ tung, nhịn không được mà quát:
“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô?”
Sắc mặt của Giang Yến Ly rất kém, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lần đầu tiên nhuốm màu tức giận rõ ràng:
“Cô dựa vào cái gì tự mình quyết định, can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi hả?”
Bị cô mắng như vậy, Tần Di Y lập tức thất thần, ngơ ngác nhìn cô. Chỉ mất vài giây, ánh mắt cô nàng từ bối rối ban đầu đã chuyển thành rưng rưng:
“Thật xin lỗi, chị Yến Ly. Em và Tuấn Tuấn chỉ là muốn giúp chị mà thôi…”
Tần Di Y ủy khuất cúi đầu, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Cô ta vừa khóc, ánh mắt của những người xung quanh càng quái dị hơn.
Giang Yến Ly trong lòng phiền não không chịu nổi, sắc mặt lạnh lùng lướt qua Tần Di Y, thậm chí không thèm cho cô ta bậc thang để đi xuống. Để mặc cô ta lúng túng đứng đó.
Chờ đến khi Giang Yến Ly tìm được Tiêu Ân Tuấn, sắc mặt hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn hỏi Giang Yến Ly:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Yến Ly nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, trong lòng cảm thấy thắt lại, giọng nói của cô cũng rất khó khăn, giống như là không phải từ cô phát ra:
“Tiêu Ân Tuấn, anh không giữ lời!”
Tiêu Ân Tuấn nghe vậy, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển đến trên mặt Giang Yến Ly, hơi nhíu mày:
“Tôi không giữ lời gì?”