Chờ Tiêu Ân Tuấn và Tần Di Y đi xa, Giang Yến Ly chỉ cảm thấy dây thần kinh căng thẳng trên toàn thân cuối cùng cũng có thể giãn ra, hai chân đột nhiên mềm nhũn và ngã người xuống ghế.
Tống Du nhìn Giang Yến Ly sắc mặt trắng bệch, môi cũng không còn chút máu, cảm xúc trong lòng cũng không thể diễn tả được là dạng gì.
“Xin lỗi Yến Ly, vừa rồi khiến cô chịu ủy khuất rồi.”
Giang Yến Ly lắc đầu, thanh âm khàn khàn: “Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Để co anh phải chê cười rồi.”
Tay chân cô lạnh lẽo, hô hấp đều đau đớn.
Thấy vậy, Tống Du bảo nhân viên phục vụ đem lên một chén trà đen.
Cầm cái chén nóng bỏng, Giang Yến Ly mới miễn cưỡng có chút nhiệt độ, run rẩy nói cảm ơn.
Tống Du lắc đầu, trên mặt khó tránh khỏi mang theo đồng tình cùng thương hại:
“Tôi cũng không biết cô và em trai cô…”
“Tống Du, hứa với tôi một chuyện…” Giang Yến Ly cúi đầu, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của chính mình phản chiếu trong chén:
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.”
Ánh mắt thương hại như vậy, đồng tình như vậy, ánh mắt giống như đang xem một vở kịch.
Nó sẽ làm cho cô ấy sống không bằng chết.
Tống Du nhìn cô, kịp thời thay đổi đề tài: "Những gì tôi vừa nói không phải là sự thật, cô đừng để trong lòng."
Anh đang đề cập đến câu nói rằng anh thích Giang Yến Ly.
Giang Yến Ly gật đầu, hít hít mũi: "Tôi biết, anh là muốn trút giận cho tôi, tôi có thể hiểu được. ”
Cô ấy luôn rất hiểu chuyện.
Tống Du im lặng, vẫn ở bên cạnh Giang Yến Ly, nhìn cô chậm rãi uống hết một chén trà đen nóng.
Chờ cô sửa sang lại cảm xúc, Tống Du mới dịu dàng nói:
"Giang Yến Ly, cô là một cô gái rất kiên cường, so với tưởng tượng của tôi còn kiên cường hơn nhiều.”
Giang Yến Ly mỉm cười: "Tôi coi như là anh đang khen tôi đi.”
"Đương nhiên." Tống Du cười theo: "Chuyện vừa rồi cô nói muốn mở công ty quản lý, chỉ cần có chỗ cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ với tôi.”
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.” Giọng điệu của Tống Du cực kỳ chắc chắn.
Giang Yến Ly lễ phép cảm tạ anh, trên thực tế cô cũng không nghĩ tới Tống Du có thể giúp cô như thế nào.
Lấy tình hình kinh tế hiện tại của cô mà nói, không chỉ không mở được công ty, thậm chí bây giờ còn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng giúp Giang Dự chặn lỗ thủng kia trước.
Cô nhắm mắt lại, thầm thề trong lòng.
Đây là lần cuối cùng.
Tống Du thấy trạng thái của Giang Yến Ly không ổn, chủ động đề nghị lái xe đưa cô về nghỉ ngơi. Cô không cự tuyệt, chỉ ngồi trên xe ngẩn người.
Chờ trở lại Thụy Uyển, Giang Yến Ly đứng trong căn phòng to như vậy, nhìn chằm chằm khung ảnh đặt ở cửa chính ngẩn người.
Đó là một bức ảnh chụp chung.
Thật ra thì cũng không phải là một bức ảnh chụp chung đúng nghĩa. Mà là những bức ảnh được cắt ra từ những bức ảnh được đăng trên các phương tiện truyền thông.
Đó là lần đầu tiên cô giành được giải thưởng Diễn viên xuất sắc nhất, đứng cạnh Tiêu Ân Tuấn, được truyền thông chụp lại.
Cô vẫn nhớ như in ngày trao giải, cô hưng phấn như một đứa trẻ, trong mắt đều tỏa sáng.
Cũng không phải bởi vì mình nhận được giải thưởng, mà là ngày đó Tiêu Ân Tuấn nói với cô:
"Chỉ cần cô vẫn cố gắng như vậy, về sau bên cạnh tôi sẽ không có người khác.”
Hóa ra, đó là một lời nói dối.
Cô nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó đi tới tháo khung ảnh ra, lấy tấm ảnh ra, sau đó không chút do dự xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác.
Ngay cả khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của chính cô cũng bị xé thành từng mảnh.
Đêm khuya, Giang Yến Ly đang ngủ mơ mơ màng màng.
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên khiến cô bừng tỉnh.
Là tiếng đóng cửa rất lớn.
“Ai đó?”
Giang Yến Ly hô một tiếng, bên ngoài lại không có tiếng đáp lại.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, mặc dù hệ thống an ninh rất tốt, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ trộm vào trộm cắp.
Giang Yến Ly cẩn thận đi xuống giường, cô không dám bật đèn, sợ kinh động người đã tiến vào.