"A! Duật Hoành... đừng... đừng đánh nữa."
Tiếng roi da quất vào thân thể nữ nhân cứ vậy vang lên trong không gian tăm tối tĩnh mịch. Sự tức giận của Cố Duật Hoành đã dâng lên đỉnh điểm, mọi sự hận thù đều đổ dồn hết lên người con gái đáng thương kia.
Tần Y Nguyệt co rúm người, hai tay không ngừng che chắn thân thể tàn tụy.
"Cầu xin anh... đừng đánh nữa..."
Gương mặt như phát điên của Cố Duật Hoành khiến cô vô cùng ghê sợ, những đường gân xanh nổi hằn trên thái dương, đôi mắt đỏ ngầu như một quái thú đang gào rống ra lệnh.
"Đánh cho tôi, đánh cho tới khi cô ta biết sai mà xin lỗi!"
Lời nói của anh như đang cố gắng kìm nén lửa giận đàn sục sôi trong mình. Trong ánh mắt lãnh khốc ghim vào người Tần Y Nguyệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Mấy tên thuộc hạ ai cũng đô con, roi ra trong tay không ngừng quất lên người cô, trên chiếc váy trắng tinh đã hằn lên những vết máu dài.
"Cố Duật Hoành! Tên cầm thú! Aaaa!"
Y Nguyệt đau khổ chịu đựng sự giày vò tàn ác, nhưng càng như vậy cô càng chọc điên tên ác quỷ trước mặt. Thuộc hạ của anh chậm động tác lại, nói.
"Thiếu gia, còn đánh nữa cô ta sẽ chết mất."
Cố Duật Hoành đảo mắt, giơ tay ra lệnh dừng lại, anh từ từ ngồi xuống chỗ cô, nâng chiếc cằm bê bết máu mà nắm chặt lấy nó.
"Tôi chính là cầm thú, vì vậy đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi đây một lần nữa. Món nợ của gia đình tôi cô dù có chết ngàn lần cũng không trả nổi."
Cơn đau nhói từ cằm truyền lên, Y Nguyệt nhăn mặt, hổn hển hít thở một chút không khí. Giờ phút này đây, người đàn ông trước mặt cô giống như một nỗi sợ hãi, giống như một đại ác ma mà cô ghê tởm.
Giọt nước mắt mặn chát hòa với dòng máu ấm nóng như thể đang nhắc nhở trách nhiệm đau đớn mà cô đang gánh vác. Y Nguyệt thu mình, cơ thể như không còn là của bản thân, đau xót như muốn chết đi sống lại.
Cô chau mày, đôi tay đỏ ửng trầy xước ghì chặt lấy bàn tay của Duật Hoành, dùng hết sức lực còn lại cắn vào tay anh. Đây chính là câu trả lời tốt nhất mà cô dành cho anh, cũng chính là nỗi nhục nhã tủi hờn, đều ở hết trên dấu cắn này.
"Con đàn bà chết tiệt!"
Cố Duật Hoành đẩy mạnh cô ra, không thương tiếc mà đạp một cái vào bụng cô. Đầu Y Nguyệt bị đập vào cạnh giường, đau buốt vô cùng. Anh ta vô cảm nhìn vết cắn trên tay, ném cho cô ánh mắt khinh bỉ và rời khỏi đây.
"Trông chừng cho kĩ. Cô ta mà trốn thoát một lần nữa, đừng trách tôi độc ác."
Cánh cửa tầng hầm đóng sầm lại, một lần nữa Y Nguyệt lại rơi vào lao ngục tối tăm. Nằm trên nền đất lạnh buốt, từng giọt máu rỉ ra nhuốm đỏ một vùng. Từ một thiên kim đại tiểu thư liền trở thành một công cụ cho anh trút giận.
"Cố Duật Hoành tôi hận anh!!!"
Sức chịu đựng cuối cùng cũng có giới hạn. Y Nguyệt cứ vậy mà ngất đi trong sự phẫn uất.
Tần Y Nguyệt, một đời thanh cao cuối cùng lại phải vùi mình ở một nơi tăm tối, bị chính người mình từng thương hành hạ đánh đập. Siết chặt bàn tay thấm đẫm máu, cô thề, thề rằng chắc chắn sẽ trả thù anh ta, sẽ có ngày cô trả lại tất cả, chà đạp lên anh như cô bây giờ!
......................
Ngồi xuống ghế, nhìn lại dấu cắn của Y Nguyệt trên tay, Duật Hoành lúc này không biết đang nghĩ tới gì. Anh vẫn chưa nguôi được cơn giận, nắm chặt chiếc cốc trong tay khiến nó vỡ tan.
Điềm Khả Khả đi từ cầu thang xuống, cô bị giật mình vì tiếng vỡ. Vội vàng chạy đến, do không chú ý và đi khá nhanh nên chân của cô bị đụng vào thành tủ sắc nhọn, kết quả là bị trầy da chỗ đó.
"Duật Hoành... anh sao vậy."
"Khả Khả, em bị thương rồi!"
Khả Khả nhìn xuống dưới chân mình, cô không quan tâm, nắm lấy tay anh, những vết máu ướt át làm cho cô chú ý.
"Anh... anh bị chảy máu rồi sao?"
"Không sao..."
Nhìn vào đôi mắt đen tuyền của Khả Khả, Duật Hoành nắm lấy tay cô.
"Khả Khả, em có từng nghĩ... mình sẽ lấy lại ánh sáng không?"
Điềm Khả Khả cúi đầu, đúng là từ lúc tìm thấy anh, cô chưa từng nghĩ đến việc này. Lấy lại ánh sáng đương nhiên cần người hiến giác mạc, nhưng đâu phải muốn là có luôn như vậy.
Cô cố gắng mỉm cười.
"Từng... nhưng bây giờ có lẽ rất khó. Em đã chịu đựng nó từ nhỏ tới lớn, bây giờ chịu đựng một chút thì có sao."
Câu nói ấy làm cho Duật Hoành càng thấy thương hại. Anh nhìn vào phía căn phòng tăm tối dưới tầng hầm, đôi mắt bỗng chốc trở nên giá lạnh.
...----------------...
Ngày 28 tháng 8 năm...
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you... happy birthday... to you!!!"
"Y Nguyệt, sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng hát trong trẻo cùng những tiếng vỗ tay rộn rã. Ở một góc nhỏ nằm giữa khu vườn, bốn người đang quây quần bên nhau cùng tổ chức tiệc sinh nhật.
"Kim Mỹ, Tần Hựu Quang ông ấy không tới sao?"
Tần Kim Mỹ ngồi với đứa con gái nhỏ của mình, bà xoa đầu nó thở dài.
"Haizz, ông ấy suốt ngày bận công việc, nói là hôm nay về để đón sinh nhật với Y Nguyệt, kết quả lại bận họp đột xuất."
Cô gái đáng yêu ngước đầu lên nhìn mẹ, nó đưa cho bà đĩa bánh kem bằng hai tay.
"Tiểu Nguyệt không cần, ba không tới vẫn còn có Tinh Tinh mà!"
"Tinh Tinh? Haha, được được, con vui là được rồi."
Cô bé cười híp mắt, cùng cậu bạn trước mặt ăn bánh kem. Ánh nến bập bùng cùng với những chiếc bóng đèn nhỏ phát sáng lung ling cả một vùng. Cậu bé kia lấy từ sau lưng ra chiếc vòng hoa, đội lên cho cô bé.
"Đội cái này, tương lai cậu sẽ là vợ của tớ."
"Ôi trời thằng nhóc này, học đâu ra cái kiểu này vậy?"
"Mẹ à, con thực sự thích Y Nguyệt mà."
"Con cũng thích Tinh Tinh!"
Sự hồn nhiên của hai đứa trẻ làm hai người bật cười. Trong không khí vui vẻ ấy, từ phía nhà của Y Nguyệt phát ra tiếng gọi.
"Y Nguyệt, ba về rồi đây."
"A, ba về rồi!"
Y Nguyệt vừa thấy ba mình liền vui tới nỗi làm rớt cả vòng hoa trên đầu. Cô ôm chầm lấy ba của mình, quên luôn sự biến mất của chiếc vòng. Cậu bé Tinh Tinh vội nhặt nó lên, phủi phủi bụi.
"Y Nguyệt thật chẳng cẩn thận gì..."
....
Tiếng hót líu lo của những chú chim bên ngoài thật dịu dàng. Y Nguyệt day day đầu, cảm thấy trên đầu mình hình như đã quấn một dải băng, cả ở mắt nữa. Cô khó chịu cởi chiếc băng ở mắt ra, nó hơi nhói lên một chút, cảm giác rất lạ. Toàn thân cô ê ẩm đau nhức, cứ động chỗ nào là đau chỗ đấy.
Y Nguyệt lật người, giấc mơ đêm qua cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ. Cái tên Tinh Tinh lại một lần nữa hiện hữu trong đầu cô, hơn nữa giấc mơ này rất chân thực, cảm giác như đã từng trải qua.
Hạt bỏ hết những suy nghĩ mông lung trong đầu, Y Nguyệt nhìn ngó xung quanh. Nhưng thật kỳ lạ, nơi này bị bao trùm toàn màu đen, một chút ánh sáng cũng không có.
Cánh cửa phòng bật mở, một y tá đi vào. Tiếng lạch cạch của xe đẩy và mùi thuốc nồng nặc đủ cho cô biết đây là bệnh viện. Y Nguyệt gắng gượng hỏi.
"Xin lỗi... có thể bật đèn lên không, tôi không nhìn thấy gì cả."
Vị bác sĩ vừa thấy cô cởi băng gạt liền hoảng hốt, chạy tới đeo lại cho cô.
"Sao cô lại tháo băng bịt mắt ra rồi, lỡ nhiễm trùng thì làm sao?"
"Băng bịt mắt? Tôi... tôi làm sao ở mắt vậy. Y tá, mau bật điện lên đi, tối quá."
"Hả... tôi đâu có tắt điện, hơn nữa bây giờ đang sáng mà? Cô gái, cô vừa làm phẫu thuật hiến ghép giác mạc, quên rồi sao?"
Y Nguyệt giật mình, cô hiến ghép giác mạc từ lúc nào vậy. Hoảng hốt, cô nắm chặt lấy tay y tá, hai vai run run như sắp khóc.
"Cái gì... hiến..."
"Tôi... không có... tôi không có hiến ghép giác mạc gì hết, các người lừa tôi."
Nước mắt từ trong băng gạt rỉ ra, vì mới làm phẫu thuật nên mắt cô bây giờ rất yếu, hòa với nước mắt là cả dòng máu đỏ thấm đẫm lên băng gạc. Vị y tá hốt hoảng, bấm chuông cấp cứu.
"Bác sĩ, bác sĩ, có trường hợp khẩn cấp."
Chỉ một lúc sau, các vị bác sĩ đã chạy tới. Y Nguyệt sợ hãi không dám đối mặt với chuyện này, cô đẩy tất cả ra, loạng choạng khó khăn chạy về phía trước.
"Tôi không muốn... các người đừng qua đây..."
Y Nguyệt không nhìn thấy đường, chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước. Máu trên băng gạc cũng thấm ra nhiều hơn, các bác sĩ đi ngang qua thấy vậy cũng liền đuổi theo.
"Đừng qua đây, đừng lấy mắt của tôi..."
Y Nguyệt đang vội vã chạy liền đụng chúng ngực của một nam nhân cao to. Cô định chạy đi thì liền bị anh kéo lại. Lúc này, các bác sĩ cũng đuổi tới, hổn hển gọi.
"Cố tiên sinh, cô Tần đột nhiên bỏ chạy... chuyện này..."
"Cố tiên sinh... Cố Duật Hoành?"
Vừa nghe tên cô đã liền nhận ra, nhưng cô vẫn không tin và không biết tại sao anh lại ở đây. Cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh nhưng vô năng, đôi tay nhỏ bé của cô đã bị anh nắm trọn.
"Tần tiểu thư, nghe lời, mắt của cô đang chảy máu, mau trở về phòng chúng tôi sẽ giúp cô."
Y Nguyệt sợ hãi lắc đầu, càng khóc nước mắt màu đỏ càng chảy ra nhiều hơn.
"Không, là các người lừa tôi. Tôi không có hiến giác mạc, tại sao bây giờ tôi lại không thấy gì?"
Mấy người bác sĩ khó hiểu nhìn nhau, không biết phải giải thích thế nào cho ổn. Họ không dám manh động lại gần, chỉ có thể từ xa khuyên nhủ.
"Tần tiểu thư, cô bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Tôi bây giờ bị thành như vậy còn có thể bình tĩnh được sao? Tại sao các người lại làm như vậy với tôi?!"
"Chuyện này... chuyện hiến giác mạc là do Cố tiên sinh sắp xếp, vù lúc ấy cô cũng đang ngất nên chúng tôi nghĩ hai người đã thương lượng xong, ai ngờ... cô vẫn còn chưa chuẩn bị."
Nghe tới đây, Y Nguyệt cứng đờ người, hai chân mềm nhũn có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Cô quay người lại, tất cả hóa ra là do một tay Cố Duật Hoành làm ra.
Cô phẫn nộ phát tiết, đánh liên tiếp vào người của anh.
"Cầm thú, vô liêm sỉ, bỉ ổi! Anh có quyền gì mà lấy đi đôi mắt của tôi! Đi chết đi đồ khốn nạn!"
Cô gào lên khóc nức nở, sức đánh còn không đủ để làm anh ngứa. Cô tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng như cái lần cô mất con vậy. Sự đau đớn này quặn thắt trong tim làm cô khổ sở, máu đỏ ngày càng thấm đậm băng gạt làm tất cả các bác sĩ đều lo lắng.
Y Nguyệt hét lên, cắn thật mạnh vào tay anh sau đó thục mạng bỏ chạy.
"Tần Y Nguyệt mau đứng lại!"
Cố Duật Hoành vội vã đuổi theo. Y Nguyệt khó khăn chạy thật nhanh, không ít lần va phải người đang đi trên sảnh, suýt ngã vì đâm phải xe chở đồ ăn.
Bên trong mắt cô đột nhiên nhói lên một hồi, vừa đau vừa rát rất khó chịu. Hòa vào đám người đông đúc, cô không biết mình đang ở nơi nào, chạy không nổi nữa liền đụng trúng người khác mà ngã xuống.
Cố Duật Hoành lúc này cũng chạy tới, anh ta bế cô lên trước bao con mắt của mọi người, mặc kệ cho cô giãy giụa đánh đập.
"Đánh đi, cô cứ đánh đi. Đánh chết cô cũng không thoát khỏi tay tôi."