Tiệc đính hôn kéo dài cho tới tận chiều tối mới kết thúc. Y Nguyệt cởi bỏ bộ váy chật chội, ngắn nhìn bản thân trước gương.
Khuôn mặt hoa mỹ thế này lại đi lừa đảo người khác, thật đáng tiếc. Cánh cửa phòng có tiếng gõ, Y Nguyệt theo bản năng quay lại phía sau.
"Y Nguyệt, tôi có thể vào giúp cô không?"
"Ừm, vào đi."
Điềm Khả Khả mở cửa, theo giọng nói của cô mà từ từ đi tới. Gương mặt cô ấy thoáng buồn, khẽ đặt hai tay lên vai Y Nguyệt.
"Nếu đã có em bé thì hạn chế son phấn. Tôi giúp cô tẩy trang nhé."
Y Nguyệt gật đầu. Cô biết rằng trong bữa tiệc đính hôn đó, người có lẽ buồn nhất chính là Khả Khả. Vậy mà cô ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không màng thanh danh của mình để chờ một người đã có vợ.
Khả Khả nhẹ nhàng lau lia trên mặt Y Nguyệt, cô không nhìn thấy gì nhưng lại có khả năng cảm thụ rất tốt, cứ như một nhân viên trang điểm thực thụ.
Chợt, Y Nguyệt nói.
"Lễ đính hôn cô đừng cho là thật. Chúng tôi chỉ đang diễn."
Khả Khả làm chậm lại động tác, cô mỉm cười, lắc đầu. Cô không thấy được cảnh lúc hai người hôn nhau, nhưng cô vẫn có tai để nghe được những lời bàn tán hoan hô của mọi người xung quanh. Cô đã tự nhủ với bản thân rằng bọn họ làm vậy vì mình, nuốt những ủy khuất vào trong.
Sau khi xong việc, cô cùng Y Nguyệt xuống phòng khách. Cả hai người... là ba người đều đã có tính toán riêng. Phía dưới nhà, Cố Thụy Ẩn và Dạ Thương Lam đã tọa sẵn, Duật Hoành cũng đang chờ hai người xuống.
Bọn họ lần này muốn bàn bạc một lần nữa với gia đình về việc ở riêng. Dù sao thì... bọn họ có diễn cũng không diễn giỏi suốt trong gần một năm trước mặt mọi người, vì vậy ra ở riêng là một lựa chọn tốt nhất.
Cố Thụy Ẩn lần này có vẻ rạng rỡ hơn nhiều, sau khi nghe lời đề nghị ấy, ông cũng không phản đối.
"Ở riêng cũng được... nhưng ai chăm sóc cho Y Nguyệt đây. Duật Hoành thì phải lên công ty và tỉnh thoảng cũng có việc ở quân đội?"
"Khả Khả sẽ sống cùng bọn con."
Y Nguyệt lên tiếng. Điều này làm Cố Thụy Ẩn không vui vẻ gì. Ông đã làm tới mức này chính là muốn đuổi Điềm Khả Khả, ai ngờ cô con dâu ngốc nghếch này lại rước cục nợ về.
Ông băn khoăn, không muốn nói chuyện này trước mặt Khả Khả, nhưng điệu bộ chần chừ cũng đủ để người khác hiểu ý. Khả Khả biết nếu không nắm bắt cơ hội này thì cô sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.
Lễ đính hôn kết thúc, cô đã bị Dạ Thương Lam quở trách rất nhiều. Bà ấy muốn cô phá hỏng buổi lễ đính hôn, nhưng cô không thể cứ để cho bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. Vì thế, lần này cô nhất định phải bám theo được Cố Duật Hoành.
"Chú Cố, con với Y Nguyệt đều là phụ nữ, có thể tiện chăm sóc nhau, với lại việc cô ấy có thai cũng chỉ mình chúng ta biết, không nên để người ngoài nhúng tay vào."
"Giúp việc ở đây đều là người ngoài hết sao?"
Dạ Thương Lam vội vã nói nhỏ, bà ấy phải giúp bằng được Khả Khả.
"Giúp việc... cũng không hẳn là đáng tin cậy, nếu như hai đứa đã đính hôn rồi, ông còn lo gì nữa."
"Nhưng..."
"Không sao đâu, con thực ra muốn Khả Khả chăm sóc cho mình hơn."
Y Nguyệt cũng đã mở lời như vậy, Cố Thụy Ẩn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ít ra hai người cũng đính hôn rồi, còn có thể yên tâm thêm vài phần.
"Được rồi, vậy Khả Khả, nhớ chăm sóc tốt cho Y Nguyệt."
"Vâng..."
"Vậy... mấy đứa tính đi từ bây giờ luôn hả?"
"Ừm, để Y Nguyệt có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay cô ấy cũng mệt rồi." - Duật Hoành lên tiếng.
Cố Thụy Ẩn gật đầu, lên phòng của mình, còn ba người thì chuẩn bị hành lý lên xe. Ông đứng trước khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn thân ảnh ba người phía dưới. Quản gia Hứa tiến lại gần, gật đầu.
"Lão gia có gì phân phó?"
"Theo dõi ba đứa, tới khi chúng thực sự về nhà rồi mới được rời đi."
"Lão gia, ngài... phát hiện ra gì rồi?"
Cố Thụy Ẩn liếc mắt về phía quản gia, làn khói trong miệng phun ra nghi ngút, cuốn vào trong không gian rồi tan đi, ông chau mày.
"Từ khi nào mà ông lại thích quản chuyện của tôi vậy?"
Quản gia Hứa lặng một chút, trong mắt tràn đầy những câu hỏi, cúi đầu.
"Là tôi nhiều chuyện. Nếu không còn căn dặn gì khác tôi sẽ theo họ ngay bây giờ."
Cố Thụy Ẩn gật đầu, quay lại tiếp tục nhìn về phía cửa sổ...
Chiếc xe Lamborghini trắng lướt bánh trên con đường tối tăm hoang vắng. Bầu trời đêm xinh đẹp trải dài những ánh sao càn quét trên khắp nẻo đường. Những ngón tay thon dài của Cố Duật Hoành gõ gõ vào vô lăng, ánh mắt thì liếc về phía gương chiếu hậu.
Từ nãy tới giờ cứ luôn có một chiếc xe bám riết sau đuôi, dù chiếc xe đó không bật đèn nhưng vẫn đủ để Cố Duật Hoành phát hiện.
Y Nguyệt nhìn gương mặt của Cố Duật Hoành qua gương chiếu hậu, cô chống tay lên má, lười biếng nói.
"Có lẽ là quản gia Hứa theo chúng ta tới tận đây. Không cần đưa tôi về nữa, trực tiếp đến đó đi."
Cố Duật Hoành hơi bất ngờ, thỏa thuận của mọi người là Y Nguyệt sẽ trở về biệt thự, nếu có việc đột xuất sẽ cùng nhau diễn kịch. Nghe cô nói thế này, không chỉ anh mà đến Khả Khả cũng cảm thấy lạ.
Nhìn biểu cảm ngờ nghệch của hai người, cô nói tiếp.
"Không cần ngạc nhiên. Bọn họ có thể tới bất cứ lúc nào, tôi cứ đi đi lại lại như vậy cũng không phải là cách. Chi bằng chúng ta cứ sống hòa thuận dưới một mái nhà là được."
Duật Hoành không nói, anh cũng ngầm đồng ý. Dù sao đứa con anh cũng có một phần trách nhiệm, không thể để cô một mình.
Bọn họ mặc kệ chiếc xe bám sát đằng sau, vẫn thản nhiên lái tới nơi mới. Dừng xe trước căn biệt thự xa hoa nằm ngoài rìa một khu rừng, Y Nguyệt bước xuống ngắm nhìn. Không ngờ một nơi hoang vu hẻo lánh thế này lại có một căn biệt thự rộng lớn, phía sau lại là một bìa rừng hoang.
"Nhìn gì vậy, vào nhà đi. Nơi này không có người qua lại nên tuyệt đối an toàn."
Câu nói của anh kéo Y Nguyệt trở về hiện thực. Cô ậm ừ gật đầu rồi kéo theo vali vào. Mà bây giờ mới để ý, không có người giúp việc cũng khó thật, Khả Khả bị mù nên phải theo sau Duật Hoành, chẳng giúp đỡ được cô chút gì.
Đột nhiên cảm thấy ngu ngốc khi dẫn cô ấy về đây!
Đèn điện bật mở, ánh sáng bao phủ lên khắp ngôi nhà. Nhìn thì cũng sánh ngang với biệt thự của cô, rộng rãi thoáng mát và yên tĩnh. Tính ra từ đây mà trở về cũng mấy chục ki-lô-mét.
"Chỗ này thường xuyên có người ở hả?"
"Hừm? Không có. Sao vậy?"
"À, không, chỉ là thấy nó sạch quá thôi."
Cố Duật Hoành gật đầu, không nói thêm gì, đưa hai người lên phòng sắp xếp đồ đạc. Hành lang trong căn nhà này cũng thật rộng và nhiều phòng, chẳng khác gì một khách sạn cả. Y Nguyệt thu xếp xong, cô đi dạo một lượt để làm quen.
Những căn phòng khác đều như nhau, sạch sẽ không một hạt bụi. Cố Duật Hoành nói không có người sống ở đây nhưng sao lại sạch sẽ tới vậy?
Cô cứ đi cho tới căn phòng cuối cùng, lạnh ngắt và hẻo lánh. Dường như một linh cảm nào đó đã thôi thúc cô mở cánh cửa ra, bước vào bên trong tìm tòi.
Y Nguyệt bật công tắc điện, ánh sáng mờ ảo chập chờn một lúc rồi trở lại bình thường. Căn phòng này không như những căn phòng khác, nó bụi bẩn và dường như không có người ở. Từng tảng mạng nhện đóng dày kín những kẽ tường, một màu trắng xám bao trùm kín không gian lạnh lẽo.
Cô dạo bước quanh căn phòng, những món đồ chơi đều được xếp gọn gàng trên một kệ tủ, nhưng chúng cũng bị bẩn bởi lâu ngày không sử dụng. Duy chỉ có một vòng hoa được đặt trong một chiếc tủ kính, sạch sẽ và trang nghiêm. Y Nguyệt chợt cảm thấy những thứ này thật quen mắt, nhưng nhớ mãi không ra đã thấy nó ở đâu.
Chợt một con búp bê trắng lọt vào mắt cô. Không hiểu sao sau khi cầm lấy nó, cảm giác trong cô rất lạ, những hình ảnh của con búp bê ấy cứ hiện hữu trong đầu, không sao dứt ra được. Cô vội ném nó lại kệ tủ, rồi tiếp tục thám hiểm những thứ khác.
Y Nguyệt dừng chân trước những bức tranh đã cũ nát được đóng trong khung, còn một bức tranh bị bụi bám dày đặc, dày tới nỗi không thể nhìn thấy những gì bên trong. Y Nguyệt vừa mới lau được một vệt thì bên ngoài có tiếng mở cửa.
Cô quay lại, hóa ra là Cố Duật Hoành. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ khó chịu, mày kiếm chau lại, điệu bộ vội vã hối hả. Chắc rằng anh đã chạy thật nhanh tới đây, nhưng tại sao lại vậy? Cố Duật Hoành thở dài một hơi, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng chết chóc.
"Ra ngoài."
"Tôi... chỉ muốn tham quan căn phòng này một chút..."
"Ra ngoài!!!"
Cố Duật Hoành quát lớn khiến Y Nguyệt giật bắn mình, anh chưa bao giờ có khuôn mặt đáng sợ như vậy. Cô đôi mắt ngờ nghệch nhìn anh, đầu tiên là sợ hãi, sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng tức giận đi tới vì sự giận dữ vô cớ của anh.
"Hét cái gì? Không phải chỉ là một căn phòng rách sao? Tôi tham quan một chút cũng không được hả?"
Cố nén lại cơn giận giữ, Duật Hoành cúi sầm mặt xuống, nói lại.
"Đó không phải căn phòng rách."
Y Nguyệt không hiểu anh đang tức giận cái gì, nhất thời bị sự vô lý của anh đả kích, cô cảm thấy bản thân bị hắt hủi, ghẻ lạnh, khóe mắt hơi ươn ướt, không thèm nói lại mà bỏ đi. Vậy mà Cố Duật Hoành vẫn không quên nhắc nhở cô.
"Căn phòng này không có sự cho phép của tôi không một ai được đặt chân vào!"
"Tôi mới không thèm!"
Cô trả lời lại, nhưng giọng đã lạc hẳn đi, run run như sắp khóc. Trở về phòng, cô nằm xuống giường, trút giận lên con gấu bông.
"Duật Hoành đáng ghét, Duật Hoành chết tiệt! Giận dỗi vô cớ, đồ tảng băng không có não!"
Trút giận xong, cô lại cảm thấy tủi thân, vùi mặt vào con gấu bông mà khóc. Chậc! Lại là cái cảm xúc dễ thay đổi của một bà bầu.
Cố Duật Hoành đứng ở ngoài cửa, đều nghe thấy hết những lời nói của cô. Anh lúc nãy đúng là có hơi quá đáng, nhưng căn phòng đó... từ trước đến giờ không ai được động vào, ngay cả anh từ rất lâu rồi cũng không có dũng khí bước chân tới...