Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 472: Đại kết cục (1)



Mấy ngày sau đó, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng vui vẻ sống cuộc sống bình yên trong thôn Ôn Ôn, họ lên núi săn bắn, hái rau dại, hái nấm, bắt cá dưới suối, bắt cua, bắt tôm, bắt ốc, nhớ lại những ngày tháng trước đây khiến tình cảm của họ càng thêm mặn nồng, hai người không kìm được mà điên cuồng âu yếm, tình yêu càng mãnh liệt hơn trong sự kích thích.

Năm ngày sau, Mạc Tiên Lầu theo thời gian đã hẹn với Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng mà lái máy bay đến thôn Ôn Ôn đón họ, lúc này Lâm Phiên Phiên mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Sương Sương, hai người lại một lần nữa quay trở lại thành phố A, kỳ nghỉ phép của Sở Tường Hùng đã kết thúc, nên đương nhiên là phải đi làm, còn Lâm Phiên Phiên sắp xếp ổn thỏa mọi công việc của công ty rồi ngày hôm sau lại trở về thôn Long Giang.

Dưới sự chăm sóc của Giang Sa, ông Lâm hồi phục rất nhanh, hơn nữa tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, da dẻ hồng hào, dường như ông đã trẻ ra mấy tuổi vậy, Lâm Phiên Phiên vui mừng để trong lòng, xem ra tình cảm ông Lâm dành cho Giang Sa vẫn như xưa, mặc khác, Giang Sa, bà chăm sóc ông Lâm chu đáo từng li từng tý, từ sáng đến tối luôn dịu dàng chăm sóc như vậy, Lâm Phiên Phiên cũng cảm nhận thoáng được tình cảm của Giang Sa dành cho ông Lâm.

Thế là, một buổi tối, nhân lúc ông Lâm đã ngủ say, liền kéo Giang Sa vào phòng của mình để “tâm sự”. Nếu đôi tình nhân này cả hai đều ngại ngùng không dám phá vỡ vách ngăn cuối cùng giữa họ, vậy thì cô cũng không để ý mà tác hợp giúp hai người họ.

Quả nhiên, Giang Sa vừa nghe Lâm Phiên Phiên có ý muốn làm cầu nối cho bà và ông Lâm, để hai người bắt đầu lại, thì khuôn mặt bà không giấu được sự ngượng ngùng, cuối cùng cũng ngại ngùng gật đầu đồng ý. Những năm qua, mặc dù trên phương diện vật chất Giang Sa bà không thiếu cái gì, đồ ăn, thức uống, cái ăn cái mặc đều là đồ tốt đồ ngon, hàng hiệu đắt tiền, nhưng về mặt tình cảm, lại giống như đang sống trong địa ngục vậy, thanh xuân gặp người không tốt, bị Sở Quy Thôn lừa gạt làm tổn thương, đến khi đến tuổi cập kê lại lấy nhầm người, ngày ngày bị Lăng Bá dày vò, suốt ba mươi năm qua, bên ngoài bà là người thành đạt giàu sang, người người ngưỡng mộ, nhưng sự đau khổ cay đắng đằng sau thì mấy ai hiểu được?

Bây giờ, Sở Quy Thôn đã chịu sự trừng phạt của pháp luật, nỗi hận trong lòng bà cuối cùng cũng được gỡ bỏ, còn chồng bà đã chết trong một tai nạn từ vài năm trước, sẽ không còn ai giam hãm bà trong biệt thự xa hoa tráng lệ của nhà họ Mạc kia nữa, bây giờ bà đã được tự do, chỉ đáng tiếc, bà đã không còn trẻ nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ đây bà cũng đã gần năm mươi tuổi rồi, lúc này thứ bà cần nhất ngược lại là người con trai thời thanh xuân đã toàn tâm toàn ý chăm sóc bà, dịu dàng với bà, cưng chiều bà, vì muốn cưới được bà mà đã đợi dòng dã suốt mười hai năm nhưng lại bị bà vô tình phũ phàng, đó chính là ông Lâm, Lâm Thiên Khiết.

Ngày xưa, ông Lâm có gia đình, cho dù trong lòng có ý bà cũng không dám thổ lộ, nhưng bây giờ ông Lâm đã li hôn với Lý Mịch Hương rồi, đương nhiên bà không muốn vì ngượng ngùng mà đánh mất cơ hội này, bây giờ bà chỉ muốn cùng ông Lâm sông cuộc sống bình thường, yên ả, đó mới chính là hạnh phúc!

Nhưng điều khiến Giang Sa không ngờ tới đó chính là khi Lâm Phi Phi nói ý nguyện của bà với ông Lâm, lại bị ông Lâm từ chối.

Giang Sa luôn đứng trước cửa, khi nghe thấy ông Lâm từ chối bà, không kìm được kích động mà xông vào trong phòng, ánh mắt đau khổ nhìn ông Lâm, lúng túng hỏi: “Anh à, tại sao, tại sao anh lại từ chối, lẽ nào...anh chê em sao?”

“Không, sao anh lại có thể chê em được chứ, là anh, anh không xứng với em...” Ông Lâm ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, ông không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Sa, giọng nói có chút run rẩy.

Đúng vậy, ông Lâm tự ti, đứng trước Giang Sa ông luôn có cảm giác tự ti như vậy.

Giang Sa của thời thiếu nữ, xinh đẹp hút hồn, kiều mỹ giống như một bông hoa đang nở nộ, đó là một nét đẹp chuẩn mực khiến không biết bao nhiêuđàn ông có tiền có quyền muốn chiếm được trái tim bà, còn Lâm Thiên Khiết ông lại rất bình thường, gia cảnh nghèo khổ, ngoài tờ giấy đính ước hôn nhân mà ba mẹ hai bên đã định sẵn và một tình cảm chân thành thì ông không có gì khác, vì vậy năm đó khi Giang Sa phụ ông mà đi, ông cũng không dám oán trách càng không muốn hận.

Mặc dù bây giờ Giang Sa cũng đã gần năm mươi tuổi rồi, nhưng cuộc sống sung túc nhiều năm qua, cộng thêm việc bà dùng những mỹ phẩm hàng hiệu đắt tiền nên trông bà vẫn rất xinh đẹp, trẻ trung, tao nhã như hồi còn trẻ, cho dù là cơ thể hình háng hay là thần thái đều không thua kém gì năm xưa, nhưng Lâm Thiên Khiết ông vì rầm sương dãi nắng, công việc vất vả nên đã lộ rõ những đường nét của tuổi già, bệnh tật khắp người, nhìn ông giống như một ông già yếu ớt vậy, ông càng cảm thấy không xứng với Giang Sa, vì vậy, trong lúc này, khi Giang Sa thổ lộ tình cảm của mình thì ông chỉ cảm thấy hổ thẹn mà thôi!

Đâu còn dũng khí mà tiếp nhận nó? Giang Sa thấy ông Lâm hạ thấp bản thân mình như vậy, bà bất chấp Lâm Phiên Phiên đang ở bên cạnh mà nhào vào lòng ông Lâm, thút thít nói: “Anh à, nếu nói không xứng thì người thật sự không xứng phải là em, là em! Năm đó em năm lần bảy lượt phụ anh nhưng anh vẫn tình nguyện nuôi dưỡng Phiên Phiên vì em, cho dù đời này em có chết ngàn lần cũng không thể trả hết được cho anh. Giờ đây, nếu anh vì sự chênh lệch ngoại hình của hai ta mà từ chối, vậy thì em nói anh biết, vẻ đẹp vốn có của em đã bị hủy hoại hoàn toàn từ rất lâu rồi, khuôn mặt đẹp như vậy của em bây giờ chính là do phẫu thuật thẩm mỹ mà có, nếu anh để ý chuyện này đến vậy, vậy thì sau này em sẽ không đến bệnh viện thẩm mỹ để tu sửa nữa, nhưng như vậy e rằng chưa đầy hai năm em sẽ biến thành người phụ nữ còn xấu hơn, già hơn Lý Mịch Hương đó, cho nên, anh à, chúng ta đừng vì vẻ bên ngoài mà bỏ lỡ nhau được không, chỉ cần trái tim anh có em, trái tim em có anh, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv