Cũng may là ông Lâm thường xuyên làm việc nhà nên sức khỏe rất tốt, cũng có thể là do ông không cam tâm chết trong tay người vợ bạc tình bạc nghĩa kia, nên ông đã cố giữ những hơi thở cuối cùng để đợi Giang Sa và Lâm Phiên Phiên đến.
Còn hai mẹ con Lâm Tinh Tinh sau khi đưa số điện thoại của Giang Sa cho chú Ngưu liền bỏ trốn, đến bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu cả, cũng không biết họ đi đâu, với sự hiểu biết của Lâm Phiên Phiên đối với Lâm Tinh Tinh, chỉ e rằng lúc này Lâm Tinh Tinh đang thác loạn tại một quán bar hoặc một sân trượt băng nào đó, còn bà Lâm thì rất có thể đang trốn trong một bệnh viện nào đó để đợi Giang Sa và Lâm Phiên Phiên đến nộp viện phí. Nhưng bây giờ Giang San và Lâm Phiên Phiên đã đến rồi, tất nhiên bà ta sẽ hơi chột dạ mà không dám lộ diện.
Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành, sau khi Lâm Phiên Phiên điều tra rõ nguyên nhân liền gọi điện thoại cho Sở Tường Hùng, nói anh biết sơ qua tình hình ở đây, còn đêm nay cô phải ở lại bệnh viện nên không thể trở về thành phố A, tất nhiên Sở Tường Hùng cũng hiểu, liền nói sớm mai sẽ dẫn Táp Táp đến bệnh viện thăm ông Lâm.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Lâm Phiên Phiên rất khó coi, cô đã có quyết định trong lòng, lần này, cho dù thế nào cô cũng nhất quyết không bỏ qua cho hai mẹ con Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương.
Giang Sa ở bên cạnh, ngoài những lời nói an ủi Lâm Phiên Phiên ra thỉ cũng chỉ có thể thở dài bất lực, đồng thời càng thêm áy náy với ông Lâm, nếu như năm đó bà không hủy hôn thì ông Lâm cũng không vì tránh áp lực gia đình mà lấy một người đàn bà không hiểu lý lẽ như Lý Mịch Hương, càng không thể sinh ra đứa con gái không có nhân tính như Lâm Tinh Tinh, có thể nói, những đau thương của ông Lâm bây giờ phần lớn đều là do bà mà ra.
Càng nghĩ Giang Sa càng buồn, có những lúc, Giang Sa cũng suy nghĩ, nhưng những suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua bởi có sự tôi luyện của thanh xuân, không bao giờ bà có thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử nữa.
Sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng ca phẫu thuật của ông Lâm cũng thành công, ông Lâm đã qua cơn nguy kịch, nhưng do vết thương quá sâu lại cấp cứu chậm chễ, thậm chí mất máu quá nhiều, tổn hại nặng nề nên e rằng không thể tỉnh lại ngay được.
Ngày hôm sau, sáng sớm Sở Tường Hùng đã đưa Táp Táp đến bệnh viện, gia đình ba người lại đón ngày mùng 2 Tết bên cạnh giường bệnh ông Lâm, tất nhiên Giang Sa cũng ở đó, còn Mạc Tiên Lầu đã trở về thành phố A trong buổi trưa, đối với anh thì ông Lâm thật sự là người lạ, anh ta có thể cùng Giang Sa ở lại bệnh viện lâu như vậy đã là đủ tình đủ nghĩa lắm rồi.
Ông Lâm chìm sâu trong giấc ngủ, ông ngủ tận một ngày hai đêm, đến buổi trưa ngày mùng 3 Tết mới dần dần tỉnh lại.
Thấy Lâm Phiên Phiên, Giang Sa, Sở Tường Hùng, Táp Táp ngồi cạnh gường bệnh của mình nhưng lại không hề thấy Lâm Tinh Tinh và Lý Mịnh Hương, dù vậy ông Lâm cũng không lấy làm ngạc nhiên, trong lúc này trái tim ông cũng đã nguội lạnh rồi.
Nhưng điều khiến ông Lâm tuyệt vọng hoàn toàn đó chính là sự xuất hiện của chú Ngưu trong buổi chiều, khi đó sau khi xác định ông Lâm không còn nguy hiểm, chú Ngưu liền vội vã trở về quê, dẫu sao ăn tết ở quê cũng là một chuyện rườm rà, không nhà nào như nhà chú, Tết nhất chủ gia đình lại không có nhà, vợ con ông cũng bận tới bận lui.
Chú Ngưu là người thẳng thắn, có chuyện gì là không thể giữ được trong lòng, chú không hề hay biết Lâm Phiên Phiên và Giang Sa vì lo lắng cho ông Lâm sau khi tỉnh lại không chịu nổi sự kích động nên không hề nói cho ông biết những chuyện mà hai mẹ con Lâm Tinh Tinh làm, nhưng vô tình, chú Ngưu lại nói ra những hành vi tàn nhẫn của hai mẹ con Lâm Tinh Tinh, hơn nữa còn đem đến một tin giật gân đó chính là trong lúc này hai mẹ con Lâm Tinh Tinh đang chuẩn bị bán căn nhà cũ của nhà họ Lâm.
Đây cũng là lý do mà khiến chú Ngưu bỏ chuyện gia đình để vội vàng tới đây.
Nghe xong tất cả, ông Lâm tức giận đến hộc máu mồm, suýt chút ngất đi, khiến cho chú Ngưu, Lâm Phiên Phiên bên cạnh phải đi gọi bác sĩ, nhưng ông Lâm lắc đầu, túm chặt Lâm Phiên Phiên bởi ông có điều muốn nói.
“Phiên Phiên, con mau thay bố về quê một chuyến, nhất định không được để bọn họ bán căn nhà đó đi, căn nhà đó tuy có chút cũ kỹ, nhưng lại là bảo vật gia truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Lâm, nó là vô giá, nếu đến đời chúng ta để nó bị rơi vào tay người khác thì cha có chết cũng không còn mặt mũi đi gặp tổ tiên...”
Ông Lâm vừa tức giận vừa vội vàng nên không kìm được sự run rẩy.
Lại nói đến căn nhà cũ của Nhà họ Lâm, nơi đó có thể coi như một cảnh đẹp của thôn Long Giang, nó có dáng vẻ giống với tứ hợp viện ở Bắc Kinh, cửa chính kép kín, vây kín thành một vương quốc nhỏ, bởi vì tổ tiên của nhà họ Lâm trước đây cũng là những nhân vật lớn, có tầm cỡ, nên đương nhiên khi xây dựng căn nhà này mới danh giá như vậy, đây cũng là lý do chính tại sao ông Lâm luôn không muốn theo Lâm Phiên Phiên đến sống ở thành phố, bởi ngoài chuyện ông đã quen với cuộc sống nông thôn thì một phần cũng là vì căn nhà này, ngôi nhà này luôn luôn được sửa chữa để đảm bảo có thể tiếp tục truyền từ đời này sang đời khác.