“Cô lại đến đây làm gì?”
Hứa Thịnh kéo lỏng cà vạt, mất kiên nhẫn nhìn Mạc Tiểu Vang đang ngồi trên ghế làm việc của anh ta.
Mạc Tiểu Vang lúc này đã đổi một bộ đồ mới, khuôn mặt bị người ăn mày kia làm bẩn cũng đã rửa sạch sẽ, hơn nữa còn được trang điểm thêm một lớp, bất cứ lúc nào cũng phải giữ dáng vẻ đẹp nhất, đây là nguyên tắc không thể thay đổi của Mạc Tiểu Vang.
“Tôi đến phá thai!”
Nhìn dáng vẻ Hứa Thịnh không muốn thấy mình, Mạc Tiểu Vang không muốn vòng vo trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Hứa Thịnh nghe vậy không khỏi cười lạnh nói: “Tôi đã nói trước với cô rồi, không cần thiết phải thụ tinh qua ống nghiệm lần thứ hai, tự mình làm khổ mình, đáng đời!”
“Anh có quyền gì mà nói tôi?”
Tâm trạng Mạc Tiểu Vang vốn không tốt, lúc này lại thêm Hứa Thịnh nói những lời khó nghe, cô ta nhất thời không kiềm chế được cơn giận: “Nếu không phải tay nghề của anh quá kém, lúc hoài thai Lôi Lôi phải thực hiện ba lần mới được, thì lần này tôi cũng sẽ không gấp gáp mà đề nghị làm trước, ai biết được lần này anh làm cái được luôn, rõ ràng anh đang nhằm vào tôi, là anh cố ý chơi tôi!”
Vừa nghĩ đến Mạc Tiểu Vang đã tức muốn chết, cô ta vẫn tưởng đợt này Hứa Thịnh phải mấy lần mới thành công, vì vậy mới nóng ruột làm thêm, đâu ngờ một lần đã được, nhưng kể từ lần bị Lâm Phiên Phiên phá hoại kế hoạch mà cô ta bày sẵn với Sở Tường Hùng thì không còn tìm được cơ hội xuống tay nào nữa, tất nhiên càng không dám nói mình mang thai, nếu không ngay cả thân phận của Lôi Lôi cũng không giấu được.
Ít nhất bây giờ Lôi Lôi vẫn đang ở nhà họ Sở, đến lúc đó cô ta còn cớ để ra vào nhà họ Sở, dù sao cô ta cũng nghĩ xong cả rồi, cho dù sau khi Sở Tường Hùng ly hôn với cô ta, rồi sống cùng với Lâm Phiên Phiên, cô ta cũng sẽ không để cho bọn họ được yên ổn.
Hứa Thịnh khinh thường cười giễu cợt: “Tôi không rảnh rỗi như cô, không ưa ai liền nhằm vào người đó.”
Ngay sau đó anh ta liền nghiêm mặt nói tiếp: “Lần này là lần cuối cùng tôi giúp cô, sau này đừng có đến làm phiền tôi.”
Mạc Tiểu Vang cắn răng: “Được, không làm phiền thì không làm phiền, anh nghĩ tôi muốn nhìn thấy mặt anh lắm sao?”
Hai người vẫn luôn lợi dụng lẫn nhau, lúc trước Hứa Thịnh bị cô ta uy hiếp, chỉ vì anh ta sợ Sở Tường Hùng biết được sự thật, bây giờ Sở Tường Hùng đã biết tất cả rồi, đương nhiên những chứng cứ trong tay cô ta không thể uy hiếp được Hứa Thịnh nữa, nên cô ta ngoại trừ thỏa hiệp cũng không còn cách nào khác...
Ở một bệnh viện đa khoa khác của thành phố.
Sở Tường Hùng được Lâm Phiên Phiên dẫn đi làm các loại xét nghiệm, việc tiếp theo của hai người là chờ kết quả, dù là tốt hay xấu, đành để ông trời định đoạt đi.
Sở Tường Hùng ngồi tựa vào đầu giường bệnh, chăm chú nhìn Lâm Phiên Phiên gọt lê.
Lâm Phiên Phiên bị anh nhìn chằm chằm, hai gò má đỏ ửng, cô ngẩng đầu nhìn anh hắng giọng: “Nhìn em mãi làm gì?”
Sở Tường Hùng nở nụ cười yếu ớt: “Có phải anh đang nằm mơ không?”
Lâm Phiên Phiên nhìn anh vừa nheo mắt vừa cười, giống như bốn năm về trước, khiến anh tưởng như cách cả một đời, không còn dám tin.
Lâm Phiên Phiên nhìn Sở Tường Hùng bằng ánh mắt áy náy: “Tường Hùng... Đây không phải là mơ mà là sự thật, mấy năm nay, em luôn phụ lòng anh, rõ ràng anh không hề sai, em đã nghĩ thông rồi, dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên anh, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng không thể chia cắt được chúng ta.”
Sở Tường Hùng xúc động, anh luôn mong đợi thời khắc này, nhưng bây giờ anh lại không thể vui nổi.
“Em đang thương hại anh sao?”
Từ lúc về nước đến bây giờ, cô luôn không tỏ thái độ gì với anh, đến tận khi biết được bệnh cũ của anh có thể tái phát, điều này khiến anh không thể không nghĩ thế: “Nếu là thế, thì anh không cần.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Sao anh lại nghĩ vậy, em biết những gì lúc trước em làm đã làm tổn thương anh rất nhiều, nhưng hãy tin em, tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, em làm vậy là bởi... Bây giờ em vẫn chưa thể nói, đến một ngày nào đó rồi anh sẽ hiểu.”
Sự thật ấy, cô không thể nói cũng không định nói, tất cả hãy để cô một mình gánh chịu là được.
Sở Tường Hùng trầm tư một lúc: “Vậy còn Hàn Phiêu?”
“Em... Bọn em vốn không yêu nhau.”
Lâm Phiên Phiên nói sự thật.
Sở Tường Hùng kinh sợ: “Vậy...Vậy còn thằng bé?”
“Anh nói Táp Táp sao, Hàn Phiêu là ba nuôi thằng bé.”
“Vậy thằng bé là...”
Sở Tường Hùng vẫn muốn tiếp tục hỏi.
Lâm Phiên Phiên đã lên tiếng ngắt lời, đưa quả lê đã gọt xong, dịu dàng nói: “Anh đừng hỏi nhiều, đến lúc cần biết em sẽ nói cho anh nghe tất cả, bây giờ điều anh phải làm là yên tâm ở bệnh viện, em sẽ chăm sóc anh.”
Lâm Phiên Phiên vẫn chưa muốn công khai thân phận của Táp Táp, cô sợ một ngày nào đó bị lộ tẩy, Táp Táp sẽ rất khó sống dưới áp lực của dư luận.