"Thái độ của cô là sao vậy, đi làm gặp chuyện bực mình giờ đến tìm tôi gây sự à?"
Hoắc Mạnh Lam nhăn mặt, nhìn Lâm Tinh Tinh bằng ánh mắt chán ghét: "Đều là phụ nữ, Lâm Phiên Phiên nấu ăn rất giỏi, tại sao cô lại không biết. Cô cũng không chịu nhìn lại mình, còn ở đây to tiếng với tôi, thật chẳng ra sao."
Có trách cũng chỉ trách ngày đó hắn mù mắt rồi, lại đi chọn Lâm Tinh Tinh.
Nhưng hắn không biết rằng không nhắc đến Lâm Phiên Phiên còn được, vừa nhắc đã đụng trúng nỗi đau của Lâm Tinh Tinh. Cô ta ghét nhất, hận nhất là bị đem ra so sánh với Lâm Phiên Phiên, bởi vì kết quả sau khi so sánh luôn là cô ta không bằng Lâm Phiên Phiên, lâu dần điều đó trở thành cái vảy ngược của cô ta.
Thế là, Lâm Tinh Tinh hoàn toàn phẫn nộ, chỉ tay thẳng vào mặt Hoắc Mạnh Lam mà quát: "Bây giờ anh hối hận rồi đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi cũng hối hận rồi, lúc đó tôi mù mắt mới chọn anh. Anh xem lại mình đi, tiền không có, quyền cũng không, giờ lại vì bị thương mà mất chức giám đốc kinh doanh tập đoàn Triệu Thị, anh quả thực chẳng làm được gì ra trò."
Nói xong, cô ta cầm túi xách lên, quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
"Lâm Tinh Tinh, ngày đó là do cô quyến rũ tôi, bây giờ cô lại ăn nói như vậy, cô đứng lại cho tôi!"
Hoắc Mạnh Lam tức giận, nhưng mặc kệ hắn có nói gì đi nữa, Lâm Tinh Tinh cũng không thèm quay lại, chẳng buồn liếc hắn thêm chút nào, Hoắc Mạnh Lam chỉ muốn xông lên túm cô ta lại.
Nhưng một chân của hắn đang bó một lớp bột dày, vốn dĩ không thể di chuyển được, cuối cùng đành cầm chỗ đồ thức ăn nhanh và canh gà ném về phía Lâm Tinh Tinh.
"A ….."
Lâm Tinh Tinh kêu lên một tiếng, thức ăn rơi rớt bám đầy trên người, riêng bát nước canh như được đổ từ đầu đến chân, khiến cô ta ướt như chuột lột.
May mà trên đường đến đây, bát nước canh đã nguội bớt, nếu không thì gương mặt quyến rũ này đã bị hủy hoại rồi.
"Hoắc Mạnh Lam, sao anh không chết đi. Bà đây ngày nào cũng đến bệnh viện cơm nước chăm sóc cho anh, đồ vô lương tâm, sao anh lại đối xử với tôi như thế. Anh chết đi, chết đi…."
Lâm Tinh Tinh lấy tay lau nước canh trên mặt, cô ta quay phắt lại, cầm túi xách liên tục đập vào người Hoắc Mạnh Lam như điên dại, miệng vẫn mắng chửi liên hồi.
"A……dừng lại, con đàn bà điên này, tao đang bị thương, a….."
"Hoắc Mạnh Lam trước đó bị gãy hai cái xương sườn, tuy rằng đã gần khỏi nhưng lúc này căn bản không dám cử động, một khi cử động sẽ rất đau, nên dù bị Lâm Tinh Tinh đánh đạp dã man như vậy nhưng hắn vẫn không có sức phản kháng lại, chỉ biết nằm đó kêu la.
Song hắn vừa kêu lên đã gây sự chú ý của y tá túc trực bên ngoài.
"Anh ấy là bệnh nhân, sao cô lại có thể đánh bệnh nhân như vậy, ở đâu ra cái kiểu người nhà như cô, mau dừng tay lại."
Cô y tá vội vàng ngăn cản Lâm Tinh Tinh, sầm mặt dạy dỗ.
"Đúng, anh ta là bệnh nhân, vậy thì đã sao, mắc bệnh nên muốn làm gì thì làm à? Cô xem xem, anh ta đã làm gì tôi, thức ăn dính đầy người, rõ ràng là đầu óc anh ta có vấn đề!"
Lâm Tinh Tinh đẩy cô y tá ra, cuối cùng còn cầm túi xách đâp một cái thật đau vào bên chân đang bó bột của Hoắc Mạnh Lam, sau đó quay ra khỏi phòng bệnh.
"A!"
Hoắc Mạnh Lam đâu ngờ Lâm Tinh Tinh lại nhẫn tâm như vậy, cô ta cố ý đập vào cái chân đang bó bột của hắn, còn đập mạnh đến thế, làm hắn đau đến mức kêu thảm thiết, nửa người trên co lại, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, chỉ về bóng Lâm Tinh Tinh, không nói được lời nào.
Cô ý tá thấy vậy vội vàng lau mồ hôi lạnh cho Hoắc Mạnh Lam, cũng gọi bác sĩ tới.
May mà không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cũng đủ cho Hoắc Mạnh Lam đau đớn nửa ngày trời.
Sau khi bác sĩ và ý tá rời đi, cả phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hoắc Mạnh Lam.
Hắn vừa tức, vừa đau, vừa đói!
Thức ăn lúc nãy đã bị chính mình ném đi, giờ đây, hắn đói đến mức sắp không chịu được nữa rồi.
Thế là hắn cầm điện thoại gọi cho người phụ nữ khác.
Đầu tiên, chính là Đào Kiên - cô trợ lí của hắn khi còn làm việc ở tập đoàn Triệu Thị, kết quả cô gái lúc trước luôn nhiệt tình với hắn đột nhiên lạnh lùng thờ ơ, nguyên nhân là do bây giờ hắn không còn là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Triệu Thị nữa rồi, đương nhiên cô ta cũng không cần phải lấy lòng hắn nữa.
Số điện thoại thứ hai, thứ ba, thứ tư,…Hoắc Mạnh Lam gọi cho những người quen, bạn bè, nhưng bọn họ vừa nghe bảo là mang cơm đến cho hắn thì chẳng có một ai đồng ý, không lấy lí do này lí do nọ thì cũng giả vờ là do tín hiệu không tốt, không nghe thấy hắn nói gì, hoặc là dứt khoát cúp máy, vờ như điện thoại đột nhiên hết pin.
Cho đến lúc này, Hoắc Mạnh Lam mới nhận ra cuộc đời hắn thất bại đến nhường nào, bên cạnh hắn không có lấy một người phụ nữ thật lòng, không có một người bạn đúng nghĩa.
Hắn không kìm chế được mà nghĩ đến Lâm Phiên Phiên.
Nếu ban đầu hắn không gây sự với Lâm Phiên Phiên, nếu ban đầu hắn chịu sống yên ổn với Lâm Phiên Phiên, thì lúc này hắn đã có một người vợ ấm áp diu dàng, luôn hết lòng bên cạnh!
Hoắc Mạnh Lam nhắm mắt than thở.
Hắn tiếc, nhưng không hối hận.
Người ta thường nói có được có mất, sự mất mát của hắn lúc này chỉ là tạm thời, bởi vì số tiền lớn hắn có được từ Phiên Nhàn cộng với số tiền hắn tích góp mấy năm nay đã đủ để hắnthỏa sức lập nghiệp, mà đó cũng chính là lí do hắn nhân cơ hội này xin nghỉ việc ở tập đoàn Triệu Thị!