Sở Tường Hùng cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm Phiên Phiên thấy cảnh Lâm Tinh Tinh bị đánh, mà người đánh cô ta chính là em gái anh - Sở Mộng.
Sở Tường Hùng lập tức phanh lại, cùng Lâm Phiên Phiên xuống xe xông qua.
"Tiện nhân, cho mày ti tiện này, cho mày dâm đãng này! Đồ chết tiệt!" Sở Mộng một tay túm Lâm Tinh Tinh bạt tai liền bốn, năm cái, rồi lại đè Lâm Tinh Tinh xuống đất vừa xé vừa cấu vừa cào, ra tay rất nặng.
"Á... Đau quá, con điên này, thả tao ra, á..."
Lâm Tinh Tinh bị Sở Mộng đánh đòn phủ đầu, căn bản ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có, bị Sở Mộng đánh cho một trận kêu như sói tru quỷ gào.
Xung quanh lập tức có một đám người bu vào xem.
"Sở Mộng, em làm gì đấy, mau buông tay!"
Sở Tường Hùng đẩy đám người xung quanh ra rồi kéo Sở Mộng.
"Dám đánh tao, con điên này, tao liều mạng với mày!"
Lâm Tinh Tinh vừa được tự do liền hung hăng muốn nhào vào Sở Mộng.
Từ khi sinh ra đến nay cô ta chưa bao giờ bị thua thiệt đến vậy.
"Lâm Tinh Tinh, dừng tay!" Lâm Phiên Phiên chạy sát theo sau quát lên một tiếng, nhưng cũng không kéo Lâm Tinh Tinh lại, bây giờ cô là một thân hai mạng, nào dám động vào Lâm Tinh Tinh.
Lâm Tinh Tinh sao có thể nghe lời Lâm Phiên Phiên, có điều cô ta còn chưa động đến góc áo của Sở Mộng đã bị Sở Tường Hùng dùng tay chặn lại, anh lạnh mặt nói: "Có chuyện gì mọi người ngồi xuống nhẹ nhàng mà nói cho rõ, cần gì phải động tay động chân như đám đàn bà chua ngoa vậy."
Tuy anh không tán thành việc Sở Mộng ra tay đánh người nơi công cộng, nhưng nếu anh đã ngăn cản Sở Mộng thì không thể để người khác đến đánh cô được.
Dù sao cô cũng là em gái ruột của anh, tuy nhiều lúc không nghe lời nhưng cũng là cô em gái anh thương yêu từ nhỏ.
Hơn nữa Sở Tường Hùng cũng biết rõ ân oán giữa Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh, đối với Lâm Tinh Tinh anh vốn cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì.
Lâm Tinh Tinh không đến gần Sở Mộng được thì tức tới run cả người. Cô ta chỉ vào ba người Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên và Sở Mộng, nói với giọng hung ác: "Được, được lắm, ba người liên hợp lại bắt nạt tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho các người biết tay!"
Nói xong cô ta nhìn Lâm Phiên Phiên với ánh mắt ác độc, phẫn hận đẩy đám người ra bỏ đi.
Thấy vậy, Lâm Phiên Phiên cảm thấy oan uổng vô cùng, cô còn chưa làm gì Lâm Tinh Tinh đã hận cô rồi. Huống chi vừa rồi nếu cô và Tường Hùng không xuất hiện thì e là lúc này Lâm Tinh Tinh đã bị Sở Mộng đánh cho sưng mặt rồi, đâu còn sức ở đó mà buông lời dọa dẫm nữa.
Sở Mộng thấy Lâm Tinh Tinh bỏ chạy thì rõ ràng còn không cam tâm, cô nghiến răng muốn thoát khỏi tay Sở Tường Hùng.
Sở Tường Hùng tức giận trách mắng: "Sở Mộng, em nổi điên gì thế, tự dưng lại xông vào đánh nhau. Em là người có giáo dục, tố chất của em tu dưỡng của em đâu hết rồi? Đúng là càng ngày càng không ra sao, em có biết không, đột nhiên xông vào đánh người thế này, người ta có thể tố cáo em đấy."
Sở Mộng không đồng ý, tức giận nói: "Tố cáo em à? Cô ta dám chắc? Cô ta còn có mặt mũi đi tố cáo em à? Em đánh cô ta là do cô ta đáng đời. Cô ta dám quyến rũ Sở Lý, chỉ riêng chuyện này thôi, về sau em gặp cô ta lần nào đánh lần đó!"
Nghe vậy Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cùng ngẩn ra.
"Sở Mộng, em nói thật à?"
Lâm Phiên Phiên lại tin vài phần, với cái tính vừa lăng nhăng vừa kiêu ngạo của Lâm Tinh Tinh thì chuyện này rất có khả năng xảy ra. Nhưng cô nhớ Lâm Tinh Tinh vẫn đang dây dưa với Tề Huynh, vậy mà còn có sức trêu chọc Sở Lý, đúng là không an phận chút nào.
Sở Mộng cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng: "Em cần gì phải nói dối, nếu không thế em đánh cô ta làm gì, hai người thật cho rằng em điên rồi à?"
Vừa rồi cô cố ý đến phòng làm việc của Sở Lý tìm anh ta, kết quả cửa vừa mở liền thấy Lâm Tinh Tinh vẻ mặt cám dỗ đang dạng chân ngồi trên người Sở Lý, hai người mặc dù không khỏa thân nhưng đều là quần áo xộc xệch, có thể tưởng tượng cô chỉ cần đến chậm mấy phút, Sở Lý và Lâm Tinh Tinh e là sẽ thật sự phát sinh quan hệ.
Không ai hiểu được khi nhìn thấy cảnh này cô đã phẫn nộ và đau lòng đến nhường nào, chỉ hận không thể cào cấu Lâm Tinh Tinh ngay tại chỗ. Nhưng Sở Lý lại che chở cho Lâm Tinh Tinh, cô chỉ đành tức điên bỏ đi.
Có điều cô cũng không bỏ đi thật mà là chờ ở trong đại sảnh tầng một, vừa thấy Lâm Tinh Tinh tan ca liền lập tức xông vào ra sức đánh cô ta một trận.
Vì vậy mới có cảnh vừa rồi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng chứng kiến kia.
Sở Tường Hùng bất đắc dĩ lắc đầu, anh hiểu rõ Lâm Tinh Tinh làm vậy chính là đã động đến vảy ngược của Sở Mộng rồi. Anh không thích hành vi của Lâm Tinh Tinh nhưng đồng thời cũng không tán thành cách làm của Sở Mộng, thế là đành nghiêm mặt nói: "Mọi chuyện về nhà rồi nói, còn ngại chưa đủ mất mặt à?"
Nói xong, xua đám người hóng hớt rồi kéo Sở Mộng lên xe.