"Lâm Phiên Phiên... "
Hàn Phiêu ở bên cạnh đã nôn nóng đến mức mồ hôi túa ra đầy mặt, thấy Lâm Phiên Phiên đã hôn mê anh càng lo lắng khôn cùng, bèn bất chấp mà dìu Lâm Phiên Phiên ngồi thẳng dậy, đạp chân ga phi về hướng bệnh viện gần nhất.
Đến khi có báo cáo kiểm tra của bác sĩ, thoạt tiên Hàn Phiêu thở phào nhẹ nhõm, vì đứa con trong bụng Lâm Phiên Phiên vẫn an ổn, nhưng đến khi xem xong, Hàn Phiêu lại nắm chặt tờ báo cáo trong tay, gân xanh nổi lên, vẻ mặt trở nên vô cùng khó chịu.
"Sở Tường Hùng tên khốn kiếp này, rốt cuộc mày đã làm gì cô ấy mà cô ấy lại... lại mắc loại bệnh này."
Hàn Phiêu nhắm mắt, nếu lúc này Sở Tường Hùng có mặt ở đây anh nhất định sẽ không chút do dự mà đấm cho hắn mấy cú.
Bởi vì Lâm Phiên Phiên đã mắc phải chứng trầm cảm khi mang thai!
Bệnh trầm cảm khi mang thai khá nguy hiểm, nhẹ thì khiến người bệnh nhạy cảm yếu đuối, suy nghĩ cực đoạn, tâm trạng lên xuống thất thường, mừng vui bất chợt; nặng thì sẽ làm cho người bệnh sụp đổ Tiên Phong, không thể tự lo liệu sinh hoạt thường ngày, thậm chí còn có thể bị kích động gây tổn thương cho người khác hoặc tự sát, tự ngược đãi bản thân.
May mà bệnh của Lâm Phiên Phiên được phát hiện kịp thời, về sau chỉ cần bản thân cô buông bỏ được những chuyện từng gây đau khổ cho mình, mọi người xung quanh cũng không kích thích cô, cố gắng sắp xếp cho cô một hoàn cảnh sinh hoạt an tâm thư thái, thì bệnh tình của cô sẽ có thể từ từ giảm nhẹ, không đến mức phải khám bác sĩ tâm lý hay uống thuốc.
Nhưng muốn làm được như vậy thì không chỉ mình Lâm Phiên Phiên mà những người xung quanh cô cũng phải phối hợp, quan trọng nhất chính là Sở Tường Hùng.
Tuy vô cùng khó chịu song Hàn Phiêu vẫn lấy điện thoại di động ra định gọi cho Sở Tường Hùng, nhưng đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, có người gọi đến số của anh.
Nhìn số hiển thị thì là Sở Mộng.
"A lô!"
Hàn Phiêu nghe máy, anh không có lý do gì để từ chối cuộc gọi của Sở Mộng cả, tuy hai người chẳng có tình cảm gì đáng kể nhưng nhìn chung cũng hợp tác vui vẻ.
"Hàn Phiêu, nghe mẹ tôi nói là anh bắt cóc Lâm Phiên Phiên hả?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Sở Mộng.
Hàn Phiêu hơi giật mình, lập tức lắc đầu mỉm cười: "Gì mà bắt cóc, cô ấy muốn ra ngoài, tôi liền chở cô ấy một đoạn."
"Thật không?"
Giọng Sở Mộng lập tức lạnh hẳn: "Hàn Phiêu, anh đừng quên, ban đầu điều kiện tiên quyết trong giao dịch của chúng ta là: Anh có thể gặp Lâm Phiên Phiên, nhưng tuyệt đối không được động vào cô ấy."
"Tôi không quên, hơn nữa tôi vẫn luôn tuân thủ, không phải vì cô, mà là vì cô ấy. Chỉ cần là chuyện cô ấy không đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép."
Hàn Phiêu nghiêm túc nói.
"Thế thì được. Vậy bây giờ hai người đang ở đâu, anh lập tức đưa cô ấy về nhà đi, mẹ tôi lo lắng lắm rồi."
"Tôi đang định gọi điện thoại cho anh cô, chuyện đưa cô ấy về cứ giao cho Sở Tường Hùng đi!"
"Được, cứ vậy đi, tôi còn có việc, tạm biệt!"
Cuộc trao đổi đến đó là dừng. Cúp điện thoại xong, Hàn Phiêu liền bấm số di động của Sở Tường Hùng.
Hàn Phiêu không hề giấu diếm mà trình bày sơ qua tình huống và bệnh tình của Lâm Phiên Phiên một lần, ở đầu dây bên kia Sở Tường Hùng vừa nghe liền cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Anh bỏ hết công việc đang làm, lập tức hấp tấp chạy đến bệnh viện.
Hàn Phiêu cúp điện thoại, vừa quay người lại thấy Lâm Phiên Phiên chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, cô đã xuống giường, đứng bất động sau lưng anh.
"Lâm Phiên Phiên, em... em đứng đây bao lâu rồi?" Vẻ mặt Hàn Phiêu hơi bối rối, vừa rồi anh nói chuyện với Sở Tường Hùng không khách sáo chút nào, hơn nữa lúc nói đến bệnh tình của Lâm Phiên Phiên anh còn mắng Sở Tường Hùng một trận.
"Lâu rồi, lâu đến mức em đã nghe hết cuộc đối thoại giữa anh và Tường Hùng."
Lâm Phiên Phiên ngơ ngác nhìn Hàn Phiêu, phản ứng chậm chạp: "Anh vừa nói là... em bị bệnh… em bị bệnh trầm cảm..."
Hàn Phiêu thở dài, dù sao chuyện này cũng vẫn phải cho Lâm Phiên Phiên, chỉ khi cô biết rõ mới có thể phối hợp chữa trị, thế là anh nói: "Em đừng sợ, bệnh này thực ra không hề đáng sợ, hơn nữa bệnh của em cũng không nặng lắm. Anh không biết ở nhà họ Sở em rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại bị chấn động Tiên Phong đến vậy, nhưng chỉ cần về sau em bình tĩnh lại, từ từ quên đi những hồi ức không hay trong quá khứ thì sẽ không sao cả."
Lâm Phiên Phiên vẫn ngơ ngác đứng đó, ngẩn ra như một người si ngốc.
Giờ khắc này, trong lòng cô bình tĩnh lạ thường, tĩnh lặng như một vũng nước đọng.
Cô hiểu rõ hơn ai hết về nguyên nhân mình mắc loại bệnh này.
Nguyên nhân không phải ở nhà họ Sở, không phải do sự khắt khe của Hứa Bành hay sự gay gắt của Mạc Tiểu Vang, đó chỉ là màn dạo đầu.
Kẻ chân chính làm cho cô sụp đổ Tiên Phong chính là Hoắc Mạnh Lam!
Sự hành hạ về mặt thể xác và những ngôn từ uy hiếp mà Hoắc Mạnh Lam đối với cô là những hồi ức đau khổ tích lũy từng ngày, đã khiến Lâm Phiên Phiên đè nén từ lâu. Mà hôm nay, sự xuất hiện của Mạc Tiểu Vang đã thành công trong việc khiến bao nỗi đè nén của cô hoàn toàn bộc phát, khiến cô không thể khống chế được, mới dẫn tới chứng bệnh tâm lý này.
Nhìn phản ứng bình tĩnh của Lâm Phiên Phiên, Hàn Phiêu đột nhiên hơi sợ hãi. Phải biết rằng, đôi khi bệnh tâm lý còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần so với nỗi đau đớn trên cơ thể. Bởi người mắc bệnh tâm lý nhìn bề ngoài còn bình thường hơn những người bình thường, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ gì e là khó lòng tưởng tượng nổi.
"Hàn Phiêu, bây giờ em không muốn gặp anh ấy."
Qua hồi lâu, Lâm Phiên Phiên đột nhiên nói ra một câu như vậy.