"Các người có nghe không, đại lão bản lại nổi giận, La phó tổng cũng bị mắng một trận."
"Chậc, La phó tổng thì đáng đời, đi làm còn trêu chọc đại lão bản, đơn giản muốn bị ăn chửi."
"Không phải, mấy ngày nay nhìn thấy tâm tình đại lão bản cũng không tệ."
"Đại lão bản bận rộn, xử lý một đống chuyện lớn, chắc chắn cũng có lúc không vừa ý."
"Âm tình bất định, quá kinh khủng."
"Để tôi đồng tình trước, văn phòng của tổng tài có đại bí thư và tiểu bí thư, mỗi ngày sống dưới mây đen của đại lão bản, nếu đổi lại là tôi, ái chà, sống không bằng chết."
"Nghe nói nha, hôm nay trên cổ đại lão bản dán hai miếng băng cá nhân, không có chuyện gì dán cái đó làm chi, mà còn là ở cổ, chỗ nhạy cảm như vậy."
"Ha ha ha, có phải là---"
"Đại lão bản độc thân nha."
"Cái này không nhất định, nói không chừng có cái gì tình nhân trong bóng tối hoặc là tình nhân bí mật."
"Thật sự có lời này, các người đoán xem, đối tượng đại lão bản là nam hay nữ?"
"Vậy phải xem đại lão bản có cong hay không?"
"Cong hay thẳng?"
------------------
Lâm Sanh ở trên bộ tài vụ.
Một ngày toàn nghe chuyện bát quái.
Một câu tổng kết: hôm nay đại lão bản tâm tình khó chịu, rất tức giận, bắt được ai mắng kẻ đó.
5 giờ tiếng chương tan tầm đã sớm vang lên, Lâm Sanh vội vàng kết thúc công việc, liền ghé lên bàn, hai tay chống gò má, bắt đầu hình thức hồn lìa khỏi xác, miên man suy nghĩ.
Cái tên La phó tổng thật chưa từ bỏ ý định, lợi dụng lợi ích của chức vụ, đi làm còn dám quấy rối Hứa tiểu thư, đúng là muốn ăn chửi.
Cô cảm thấy kỳ quái, không phải chỉ là hai cái dấu hồng hồng, Hứa tiểu thư sao lại block cô chứ?
Lần trước cắn cổ cô đầy dấu răng chó, cô không có tính toán nhiều với Hứa tiểu thư.
Block liền block, cùng lắm không làm cơm thôi, cùng lắm thì không cần số tiền lương bảo mẫu nữa, ai mà thèm.
Nhưng Hứa tiểu thư tốt xấu gì cũng chiếu cố cô cả đêm, phần tâm ý này làm cho cô thật sự cảm động.
Để qua mấy ngày xem sao, Hứa tiểu thư mỗi ngày đều tăng ca, tan tầm trễ ít đi ra ngoài hay ở nhà.
Đừng nói ra ngoài ăn cơm nha.
Gần đây bữa cơm luôn là cô giúp đỡ, buổi tối Hứa tiểu thư không có nấu cơm, cô không nấu bữa tối cho Hứa tiểu thư, vậy Hứa tiểu thư ăn gì?
Đồ ăn vặt?
Đồ ăn bán bên ngoài?
Mì ăn liền?
Lâm Sanh cảm thấy đau đầu.
Bên trái là một thiên sứ, bên phải là một ác ma, hai bên đối lập tranh giành nhau, khắc khẩu không ngớt.
Lâm Sanh càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng xoắn xuýt, làm cô phiền muốn chết.
Lúc này Ngô Phân gõ cửa, đi vào, khẽ cười hỏi:
"Chị Lâm, còn chưa về à?"
Lâm Sanh đặt cằm trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, ỉu xìu lên tiếng trả lời:
"Chưa."
"Chị Lâm, sắc mặt chị không tốt lắm, là do công việc gặp vấn đề gì sao?" Ngô Phân vô cùng kinh ngạc, cô rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Sanh buồn bã ỉu xìu như vậy.
Lâm Sanh yếu ớt thở than:
"Không phải, trong sinh hoạt, câu hỏi trắc nghiệm kinh khủng."
Ngô Phân cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Sanh, cực kỳ tò mò hỏi:
"Câu hỏi trắc nghiệm gì?"
"Đặt trước mặt em hai con đường." Lâm Sanh ngồi dậy, vung tay trái ra: "Đi đường này, cuộc sống của em một đường bằng phẳng, thoải mái, tự do, đơn giản thông đến thiên đường hoàn mỹ, nhưng cuộc sống của em giống như trải qua một vũng nước đọng, không có chút gợn sóng."
Vung tay phải ra, Lâm Sanh oán hận nói:
"Đi trên con đường này, là một con đường không có lối về, cuộc sống của em trắc trở không ngừng, phía trước cuối đường có một nhân vật phản diện là đại boss, ra sao cũng chạy đến tát em một cái, hành hạ em chết đi sống lại, nhưng trong quá trình đang đấu trí đọ gan, làm em cảm thấy hít thở không thông, nhưng em lại thích loại cảm giác này."
Lâm Sanh hoảng sợ nói xong, chợt vỗ bàn, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Phân, nghiêm túc hỏi:
"Đổi lại là em, em chọn con đường nào?"
"Bên trái? Hay bên phải?"
Ngô Phân không hiểu:
"Chị Lâm, chị đang nói cái gì, sao em nghe không hiểu."
"Em nghe không hiểu?" Lâm Sanh kinh ngạc.
"Một chữ cũng nghe không hiểu."
Lâm Sanh vô lực nằm lại trên bàn:
"Thực ra, chị cũng không biết chị đang nói cái gì."
Giống như đang đánh rắm.
Lựa chọn nhân sinh cùng triết lý vấn đề sâu sắc như vậy, quả nhiên chỉ có cô mới hiểu được.
"Chị Lâm, mặc kệ nó là đường gì đi."
Ngô Phân hưng phấn đề nghị:
"Khổ cực bận rộn cả tuần, tuần này khó có được 2 ngày nghỉ, có muốn cùng ra ngoài dạo phố không, em mời chị ăn cơm"
Lâm Sanh không có phản ứng:
"Cảm ơn bạn nhỏ tiểu Ngô Ngô, đi dạo phố loại vận động này rất mệt mỏi, chị chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc đến khi trời đất u ám."
"A, được rồi." Ngô Phân ngồi dậy, "Chị Lâm chị tiếp tục suy nghĩ, em về trước."
Lâm Sanh vội kêu lên:
"Aizz, tiểu Ngô Ngô, đừng mà, tốt xấu gì em cũng cho chị một chút ý kiến chứ!"
Ngô Phân ở cửa quay đầu nhìn ai kia, lắc đầu nói:
"Chị Lâm, em không thể giúp được chị, cái trắc nghiệm nhân sinh của chị, quá kinh khủng."
Nhanh chóng chuồn thôi.
Căn bản người nghe không hiểu gì.
Người ở cửa không còn bóng dáng, Lâm Sanh chợt ngồi dậy, thuận tay cầm túi xách lên, ra bên ngoài phòng làm việc tức giận nói:
"Kinh khủng, thật kinh khủng."
Từ từ từng bước, đơn giản mạnh mẽ, chính là lựa chọn cùng đại boss... xin lỗi hoặc tuyệt giao.
Nhoáng một cái, 10 giờ tối.
Trong văn phòng, Hứa Nam xử lý xong văn kiện trong tay, tắt máy tính, đang chuẩn bị đứng dậy.
Đại lão bản quá bận rộn không có chú ý người tới cửa.
La Hoan vui vẻ dựa ở cửa, uốn éo cái eo nhỏ, bày ra mấy tư thế, cuối cùng bày ra một tư thế tự cho là đẹp đẽ nhất, ngón tay co lại, dùng sức gõ gõ cửa, chờ Hứa Nam nhìn qua, phóng điện:
"Nam Nam, đã trễ thế này, tôi đưa cô về nha."
Hứa Nam thu hồi ánh mắt, cười châm biếm:
"La tổng, cái tư thế này của cô, không sợ đau lưng hả?"
La Hoan lại đổi một tư thế của một người xinh đẹp, lửa cháy rực trên đôi môi nặn ra một nụ hôn gió:
"Trước khi đau, sự chú ý của cô cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi."
Hứa Nam không nhìn nụ hôn gió của La Hoan, cô đi tới bên cạnh La Hoa, dừng lại, nhìn nhìn một chút, rất nghiêm túc đưa ra đề nghị:
"La tổng, có bệnh nên đi chữa."
Nói xong, 'Lộc cộc lộc cộc' thẳng tiến về phía trước.
La Hoan giật mình, sững sờ:
"Có bệnh, đi chữa?"
Có chút thú vị.
Nhìn dáng người mảnh mai gầy yếu càng đi càng xa, La Hoan vội vàng đuổi theo, cùng Hứa Nam kề vai song hành, giơ tay lên chạm vào vai Hứa Nam, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng, ôn nhu nói:
"Nam Nam, người ta không có bệnh, sao có thể nói người ta có bệnh, người ta là người bình thường mà."
Hứa Nam dừng bước:
"Xong chưa?"
"Chưa xong." La Hoan theo bản năng nói.
Hứa Nam thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
"Đây là công ty, không phải chỗ cô mở quán ăn đêm, La phó tổng, xin cô chú ý hình tượng, hơn nữa, cũng xin cô đừng quấn lấy tôi."
La Hoan vuốt mái tóc xoăn của mình:
"Tôi chỉ hỏi cô chút chuyện, hỏi xong, nhất định không quấn lấy cô."
Hứa Nam nhíu mày:
"Cô muốn hỏi cái gì?"
"Nam Nam, mọi người đều là đồng nghiệp, sau này còn phải hợp tác, đừng nghiêm mặt như thế."
Hứa Nam xoay người rời đi.
"Được, tôi không muốn nhiều lời."
La Hoan đưa tay níu cánh tay Hứa Nam, khẽ cười, hỏi:
"Cô và Lâm Sanh, có quen không?"
Nhắc tới Lâm Sanh, liền nghĩ tới chuyện bực mình lúc sáng, Hứa Nam trong lòng bực bội, sự trong trẻo lạnh lùng của giọng thoáng lên vẻ sốt ruột:
"Mắc mớ gì tới cô."
La Hoan cười khẽ:
"Hai người nhất định quen nhau đúng không, hơn nữa quan hệ còn rất thân mật."
"Chuyện liên quan tới cô sao, phó tổng."
"Đại lão bản, cô đừng kích động, tôi còn chưa hỏi xong." La Hoa vỗ nẹ lên vai Hứa Nam.
"Nam Nam, tối qua cô tiễn Lâm Sanh về nhà, chắc chắn biết nhà cô ấy ở đâu, cô nói cho tôi biết hoặc là cho tôi số điện thoại cũng được."
Hứa Nam lui ra sau nửa bước, mi nhíu chặt, lạnh giọng hỏi ngược lại:
"Cô có ý gì?"
La Hoan khẽ chậc lưỡi:
"Tôi cảm thấy cô ấy rất thú vị, so với cô thú vị hơn, tối qua cùng cô ấy uống rượu, không nghĩ tới phát sinh tình cảm."
Hứa Nam giật mình sửng sốt, đối với lời này của La Hoan kinh động lòng người, thực sự hết cách cũng không còn gì để nói, trong lòng khó chịu còn chưa tiêu tan, ngột ngạt ở cổ lại nổi lên một ngọn lửa vô cớ.
"La phó tổng, mặc kệ cô chơi 'đêm' thế nào, cũng không có quan hệ gì với tôi, nhưng mời cô không nên chơi đến người Lâm Sanh, cô ấy không phải món đồ chơi của cô."
La Hoan rõ ràng cảm giác được trên người Hứa Nam toát ra khí tức lạnh lùng, cười đùa nói:
"Cô cùng Lâm Sanh có quan hệ thế nào, cô tức giận cái gì?"
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh, lạnh nhạt hỏi ngược lại:
"La phó tổng, cô cảm thấy quan hệ thế nào?"
"Tôi cảm thấy không có quan hệ, Lâm Sanh là người rất thú vị, sao lại coi trọng cô loại người---"
Bất ngờ 'Cạch' một tiếng.
Âm thanh ngừng lại.
Chỉ có tiếng giày cao gót ma sát với giày da.
Hứa Nam khóe môi cong lên, cười như không cười nói:
"Tôi là người thế nào không quan trọng, còn cô cô là người vô vị, không biết giới hạn, không biết thể diện."
La Hoan giống như không thể tin được trừng mắt nhìn Hứa Nam.
Hứa Nam vẻ mặt ung dung, thong dong điềm tĩnh thu hồi giày cao gót dưới chân.
Ngay khi giày cao gót rời khỏi, mu bàn chân chợt nổi lên cảm giác đau đớn, nhất thời truyền đến đại não.
La Hoan vô thức đứng một chân*, đau đến nổi hít khí lạnh, hổn hển giận dữ nói:
"Hứa Nam, cô dám dùng giày cao gót giẫm tôi, cô không biết giày của cô giẫm người sẽ rất đau sao!
* Nguyên văn là Kim kê độc lập (金鸡独立): một chiêu thức võ công độc đáo, đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau.
"Xem thường tôi không mang giày cao gót phải không?"
"Cô dám giẫm tôi!"
Hứa Nam duy trì nụ cười tiêu chuẩn, thong dong bình tĩnh đáp:
"Thật sự chúc mừng cô, vinh hạnh trở thành người thứ hai bị tôi dùng giày cao gót giẫm người."
"Người thứ hai?" La Hoan trừng mắt giận dữ nhìn Hứa Nam, cúi người xuống, cách lớp giày cao gót xoa xoa chân, miệng oán hận nói: "Kẻ xui xẻo nào là người đầu tiên?"
Hứa Nam cười nhạt:
"Lâm Sanh."
La Hoan:
"..."
Nhìn dáng vẻ ngộ ra của La Hoan, mấy ngày nay bị mắc vào phiền phức, từng chút từng chút tích cóp lại những điều không thoải mái, liền mang theo tất cả cùng ngọn lửa vô cớ kia bộc phát ra đã biến mất không còn gì, Hứa Nam cong khóe môi, xoay người 'Lộc cộc lộc cộc' đi về phía trước.
Lẳng lặng ngồi lên xe.
Hứa Nam ngồi yên vài phút, khuôn mặt mới hiện ra vẻ tức giận, rốt cuộc là bị cú đảo ngược vừa rồi làm cho tức giận không nhẹ, từ khi cô tới XS, La Hoan vẫn dây dưa không rõ với cô, cô thực sự rất là phiền.
Mới vừa rồi lại nói với cô, cùng Lâm Sanh uống rượu, không nghĩ tới phát sinh cảm tình?
Vậy có phải ăn một bữa cơm, đều có thể hôn môi? Cùng nhau bơi thì đều có thể lên giường?
Hứa Nam giận đến nổi vỗ xuống tay lái, nổi giận nói:
"Nữ nhân kia, có cái gì tốt, nạm vàng hay nạm kim cương, sao ai cũng nhào về phía cô ta."
Cùng lúc đó.
Đang ở trong nhà nỗ lực phấn đấu, để thi đậu kế toán trung cấp nhận để được bằng nên Lâm Sanh làm đề, ngưỡng mặt lên hắt xì nhiều cái, hít hít mũi, Lâm Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Khuya rồi, ai không phân biệt tốt xấu như vậy, lại chửi mình."
Tiếp tục trầm mê trong đề thi.
Thời gian trôi qua, bất ngờ.
'Két két'.
Tiếng thắng xe.
Lâm Sanh theo bản năng ném bút, nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, đưa đầu ra ngoài nhìn, ngoài cửa đậu một chiếc Jeep trắng, là xe Hứa Nam.
Ở hàng lang yên tĩnh, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng 'Lộc cộc lộc cộc' thanh thúy truyền tới.
Lâm Sanh nhìn theo Hứa Nam vào hành lang, vội vàng chạy tới cửa, từ mắt mèo nhìn trộm, 2 phút sau, Hứa Nam đi lên, giống như cảm nhận được đang bị dòm ngó, phút chốc quay đầu, Lâm Sanh lập tức tránh.
Sợ đến nổi phía sau lưng phát lạnh, con tim 'bịch bịch bịch bịch' suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nhìn cửa lớn nhà hàng xóm đóng chặt, Hứa Nam hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn cửa lớn vô tội kia, xoay người mở cửa vào nhà.
Lâm Sanh sau khi tránh ra, lại cảm thấy không thích hợp.
Mắt mèo mà, Hứa tiểu có thể thấy cái gì?
Thật không có tiền đồ.
Lâm Sanh ngồi trên sofa, mắt nhìn bộ phim cẩu huyết trên tivi, miệng tàn bạo cắn xé gối ôm mềm mềm trong lòng, ánh mắt u oán, miệng oán hận lẩm bẩm:
"Cắn chết cô, tôi cắn chết cô, cho cô block tôi, block tôi nè, cắn chết cô, tôi cắn chết cô."
Cắn nửa tiếng đồng hồ.
Buổi tối 11 giờ đêm.
Lâm Sanh vẻ mặt oán niệm, rốt cuộc lựa chọn không quay đầu, con đường này, nhân sinh sẽ trắc trở không ngừng.
Phía trước là nhận vật phản diện đại boss, ra sao cũng chạy tới tát cô một tát, hành hạ cô chết đi sống lại, nhưng trong quá trình đấu trí so tài làm cô cảm thấy hít thở không thông, cô vậy mà thích cái loại cảm giác này.
Đúng, chính là thích cái loại cảm giác hít thở không thông này.
Hơn nữa, cô khổ cực nhiều ngày như vậy... ít nhất... nên thanh toán tiền lương cho cô chứ!?
Tiền lương a, hai ngàn đồng a.
Bầu trời sụp đổ.
Xách đống nguyên liệu nấu ăn mới mua, Lâm Sanh thoải mái đi ra cửa, vui vẻ nhấn chuông nhà đại lão bản.
Mới vừa tắm rửa xong, Hứa Nam đang đọc sách, 'Ding dong' bất ngờ tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Nam chợt ngẩng đầu, lại cúi đầu đọc sách.
'Ding dong' lại vang lên, Hứa Nam cũng không ngẩng đầu lên, cười lạnh, 'Ding dong' vài tiếng, Hứa nam cười nhạt, đêm hôm khuya khoắc, ngoại trừ nữ nhân nhà bên, cô thực sự không nghĩ ra được còn có ai tới.
Không rảnh để ý.
Lâm Sanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhấn, nhấn chuông cửa 10 phút, 10 phút!!!
Duy trì tiếng chuông liên tục không ngừng.
Hứa Nam không nhịn được nữa.
Rốt cuộc là cô đánh giá thấp da mặt của Lâm Sanh, hơn nữa lật ngược kết luận lúc trước, Lâm Sanh không những không kinh sợ, cũng không phải có tặc tâm không có tặc đảm, càng không phải điên.
Nữ nhân này chính là ông trời phái tới dằn vặt cô.
Hàng xóm chết tiệt.
Hứa Nam ném sách, đi về phía cửa, vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, trong lòng cơn giận lại nổi lên, khuôn mặt không có hảo ý, không đợi Lâm Sanh lên tiếng.
"Cô có bệnh không hay đầu bị cửa kẹp, khuya rồi không ngủ, nhấn chuông nhà người ta vui lắm phải không, còn ấn nữa có tin tôi báo nguy không, có tin tôi đánh chết cô không?"
Giọng rõ ràng không kiên nhẫn.
Lâm Sanh cầm trong tay nguyên liệu nấu ăn, nhìn Hứa Nam mặt lạnh, nhẹ nhàng nói:
"Đại lão bản, cô đừng giận, tôi tới nấu cơm cho cô thôi."
Ánh mắt nhìn Hứa Nam chứa đầy vẻ tủi thân, lúc Lâm Sanh giả bộ đáng thương, mặt mày ủ rũ, dáng điệu nhu nhược, lực công kích trăm phần trăm.
Cực kỳ giống mèo con uống say đêm qua, nhưng đã biết bộ mặt thật đáng ăn đòn của Lâm Sanh, Hứa Nam hiện tại chỉ hận không thể chọt mù đôi mắt kia của Lâm Sanh.
Hứa Nam rũ mắt xuống, không nhìn tới Lâm Sanh, âm thầm cắn răng, nói một cách lạnh lùng:
"Không cần, từ hôm nay trở đi, cô bị đuổi việc."
"Đuổi việc?"
Lâm Sanh hỏi ngược lại:
"Cô xác định?"
Hứa Nam cười khẽ:
"Cút nhanh đi, không ăn cơm của loại người lòng lang dạ sói như cô làm."
"Không ăn thì không ăn, cảm tạ trời đất cô có thể đuổi việc tôi, thật sự quá tốt." Lâm Sanh ngạc nhiên mừng rỡ, đem nguyên liệu nấu ăn trong tay ném ở cửa, lắc lắc eo nhỏ, xoay người lắc lư ra đi.
Lúc đầu Hứa Nam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Sanh rời đi, đang định quay vào nhà đột nhiên nghe thấy Lâm Sanh nhảy cẩng lên hoan hô 'Người lao động rốt cuộc vùng dậy được rồi.' nhất thời ấn đường nhíu chặt, buộc miệng hét lên:
"Trở về!"
Lâm Sanh bước chân ngừng lại, xoay người, nhìn thấy Hứa Nam bộ dạng lạnh lùng từ mi đến mắt, cô nghi ngờ hỏi:
"Đại lão bản, xin hỏi còn có chuyện gì?"
"Qua đây, tiếp tục quỳ cho tôi."
Lâm Sanh: ???