Phương Hân và Phong Duật Thần đoàn tụ sau 2 năm xa cách, cả hai đều rất nhớ nhau, ngày đêm gọi video cho nhau nhưng vẫn không thể vơi đi nỗi nhớ.
Phương Hân đứng ở trước cửa nhà đợi anh, sau khi anh bước xuống xe, lập tức gấp gáp chạy tới bên cô, ôm chầm lấy cô. Cái ôm mang theo nỗi nhớ mong ngày đêm da diết, khiến cho cả hai đều lưu luyến không muốn buông nhau ra.
Mãi cho tới khi giọng nói của trẻ con vang lên bên cạnh, Phương Hân và Phong Duật Thần mới lưu bất đắc dĩ phải tách nhau ra.
Tiểu Duật Khang ở bên Phong Duật Thần lâu, dần dần cũng bị nhiễm theo tính cách của anh, trở nên lạnh lùng ít nói hơn. Nhưng trước mặt Phương Hân, thằng bé vẫn làm nũng:
- Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ.
Tiểu Duật Khang 7 tuổi càng ngày càng đẹp trai, có nét giống bố nó rồi. Phương Hân cũng rất nhớ con, liền bỏ qua Phong Duật Thần mà ôm lấy con.
Phong Duật Thần bất mãn vô cùng, chỉ biết cười khó xử. Nhưng hai mẹ con đã xa cách nhau lâu như vậy, anh cũng không nỡ ngăn cản, chỉ đành nhẫn nhịn lại nỗi nhớ của bản thân.
Tiểu Duật Khang bám riết lấy Phương Hân, khiến cho Phong Duật Thần bị bỏ xó hoàn toàn. Suốt cả ngày đó cô chẳng ngó ngàng tới anh, chỉ một lòng đưa Tiểu Duật Khang đi chơi mà thôi.
Phong Duật Thần tiếp tục nhẫn nhịn, nghĩ bụng rằng đêm nay nhất định phải bắt cô bù đắp cho mình.
Đêm xuống rất nhanh, sau khi Tiểu Duật Khang ngủ say, Phương Hân mới quay trở về phòng. Phong Duật Thần đã chờ cô sẵn rồi.
- Sao anh còn chưa ngủ vậy?
Phương Hân bây giờ mới có thời gian quan tâm tới Phong Duật Thần, liền bước tới ôm lấy anh, cất giọng ngọt ngào.
Phong Duật Thần vẫn còn bất mãn, giận dỗi đẩy cô ra:
- Em không quan tâm anh, anh ngủ hay không thì liên quan gì tới em chứ?
Phương Hân chớp chớp mắt nhìn Phong Duật Thần, cô bị tính khí trẻ con của anh chọc cho bật cười. Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Cô lại chủ động ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn anh, to gan hôn vào yết hầu của anh, giọng đầy nịnh nọt:
- Vẫn còn giận em sao?
- Ừ.
Phong Duật Thần phụng phịu đáp, để mặc cho Phương Hân ôm mình, dỗ dành mình. Anh cũng cảm thấy bản thân mình rất trẻ con, nhưng xa nhau 2 năm mà cô lại phớt lờ anh như thế, anh càng nghĩ càng giận.
Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu chứ?
Phương Hân nở nụ cười tươi, hai tay mềm mại chủ động ôm lấy cổ anh, dâng cho anh đôi môi hồng. Phong Duật Thần liền ôm lấy eo cô, áp môi xuống, biến bị động thành chủ động. Anh vừa nồng nhiệt hôn cô, vừa cùng cô tiến về phía giường.
Cuối cùng cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn êm ái.
Phương Hân nằm dưới thân anh, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị, cơ thể mềm mại như nước. Cô yêu kiều ngoan ngoãn, chủ động ôm cổ anh, hôn anh thêm một lần nữa.
Cả cơ thể Phong Duật Thần căng cứng lại, dục vọng cũng bắt đầu được khơi gợi. Bàn tay to lớn của anh liền tiến xuống dưới, mò vào bên trong váy ngủ, thăm dò khu rừng bí ẩn dưới quần lót ren. Anh còn không quên cắn nhẹ vành tai nhỏ xinh của cô, trêu chọc một câu:
- Anh muốn xem em mặc đồ lót ren màu gì.
Phương Hân xấu hổ vô cùng, còn không phải là cô chủ động chuẩn bị trước để dỗ dành một đứa trẻ to xác đang giận dỗi là anh sao. Nhưng thấy anh thực sự có ý định với tay ra bật đèn, cô liền vội vã ngăn anh lại:
- Đừng mà...
Giọng nói của cô, mềm mại nũng nịu, khiến cho Phong Duật Thần có cảm giác như trái tim vừa được một sợi tơ dịu dàng quấn lấy. Hơi thở của anh càng gấp gáp hơn, anh lập tức kéo chiếc quần lót nhỏ ở phía dưới thân cô ra, trực tiếp cảm nhận cô một cách chân thực nhất.
Hơn 2 năm, anh nhẫn nhịn chịu đựng hơn 2 năm đó. Từng giây từng phút anh đều nhớ cô, nhớ đến cơ thể mềm mại của cô, giày vò anh như muốn nổ tung.
Phương Hân khẽ run rẩy, thở gấp một hơi. Lâu lắm rồi cô không làm chuyện thân mật này, nhất thời có chút không quen.
Lực đạo của Phong Duật Thần ngày một tăng dần, cho tới khi cô ướt át, anh mới nhẹ nhàng tiến vào trong cô. Cũng thật kì lạ, quần áo trên người cô và anh được cởi ra từ lúc nào vậy chứ?
Có lẽ là do cô nãy giờ đang mơ màng trên mây, hoàn toàn không để ý được nhiều như vậy.
Sự tiếp xúc thân mật khiến cho Phương Hân có chút đau đớn, cô nhíu mày khó chịu cảm giác bị chèn ép, chen chúc ở phía dưới thân. Anh thực sự đã tiến vào một cách nhẹ nhàng nhất, nhưng vẫn khiến cho cô đau, hạ thân bên dưới cơ hồ như muốn xé rách ra thành hai.
- Ưm...
Phương Hân cuối cùng cũng không thể kìm được, chiếc miệng nhỏ bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ, nhưng lại bị anh nuốt lại bằng một nụ hôn. Anh dịu dàng hôn cô, nâng niu cô từng chút một. Phía bên dưới cũng nhẹ nhàng không làm tổn thương cô, chờ cô thích ứng dần rồi mới bắt đầu di chuyển nhanh dần.
- Hân Hân...
Phong Duật Thần yêu thương gọi tên cô, cô mơ màng thở dốc, đáp lại anh:
- Dạ...
Phong Duật Thần không biết nên nói thế nào để có thể bày tỏ được hết sự yêu thương, anh liền mạnh mẽ tiến vào trong cô hơn nữa, môi anh lại tìm kiếm môi cô, điên cuồng mút mát.
Anh yêu cô, thật sự rất yêu cô, một lời không thể nói hết được. Anh sẽ dùng hành động để chứng minh tình yêu của anh, sẽ dùng thân thể này để che chở cho cô suốt đời, vĩnh viễn không để cho cô chịu bất kì tổn thương nào nữa.
- Anh yêu em!
Không biết đã qua bao lâu, sau khi Phong Duật Thần thoả mãn phóng thích tất cả vào bên trong Phương Hân, anh mới bất ngờ nói câu này.
Phương Hân vẫn còn mơ màng như đang phiêu du nơi bồng lai tiên cảnh, cảm giác thoả mãn này đã lâu lắm rồi cô không được nếm trải, ngọt ngào khó có thể tả xiết. Cơ thể vừa trải qua cao trào cũng có chút mệt mỏi, nhưng lại hạnh phúc vô cùng.
Câu nói chân thành của Phong Duật Thần vang lên bên tai, đôi môi cô khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện:
- Em cũng vậy, em yêu anh.
...
2 tháng sau, Phương Hân và Phong Duật Thần tổ chức hôn lễ tại chính thành phố S này. Hôn lễ có sự tham gia và chúc phúc của bố cô, bố mẹ của anh. Cho tới giờ thì bố mẹ anh đã hoàn toàn hài lòng về cô rồi, không còn tỏ ra thái độ như trước đây nữa.
Bố Phương Hân nhìn thấy con gái được hạnh phúc, hài lòng mỉm cười mãn nguyện.
Tần Khiêm và Thịnh Nhã Kỳ cũng đã tới, thành tâm chúc phúc cho Phương Hân và Phong Duật Thần. Tới giờ nghĩ lại, Phương Hân lại áy náy vì những lời hôm đó đã nói với Tần Khiêm.
Nhưng Tần Khiêm đã sớm quên đi rồi, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc, anh không còn mong gì hơn.
Phía xa xa, bóng dáng của Vương San đập vào mắt Phong Duật Thần. Ngày hôm nay, không ngờ Vương San lại tới đây. Cô ấy từng là người mà anh yêu sâu đậm, nhưng cũng là người tổn thương anh nhiều nhất. Tất cả đều đã trôi qua, hệt như những giấc mơ vậy.
Phương Hân thấy Phong Duật Thần đang nhìn chằm chằm về một phía, cô cũng nương theo ánh mắt của anh, nhìn thấy Vương San.
Vương San chỉ mỉm cười với hai người, không tiến vào gần hơn. Nụ cười đó, thanh thản vô cùng, dường như cũng là lời chúc phúc mà Vương San giành cho cô và anh.
Phong Duật Thần đã thu lại tầm mắt, mỉm cười với Phương Hân, tay đan tay. Cặp nhẫn kim cương lấp lánh vừa mới được đeo vào ngón áp út cùng với giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, chứng minh rằng đây là sự thật, không phải là mơ. Từ giờ phút này, cô sẽ là của anh, quang minh chính đại trên pháp luật.
Không cần biết tương lai thế nào, nhưng anh nhất định sẽ yêu thương cô, dùng cả đời này để cưng chiều và che chở cho cô, biến cô trở thành cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời.
Anh yêu cô nhiều lắm.
Phương Hân cũng mỉm cười đáp lại ánh mắt dịu dàng yêu thương của anh, cả hai tuy không nói với nhau, nhưng trong lòng vẫn luôn tự biết rõ.
Cô cũng yêu anh nhiều lắm. Cả đời này cô sẽ không bao giờ rời xa anh, tin tưởng anh, yêu thương anh.
Định mệnh đã đưa anh và cô đến với nhau, mọi thứ anh và cô cần làm chính là trân trọng nó, sẽ không để lãng phí thêm thời gian vô ích nữa.
...
Hoàn thành: 27/3/2022