Hoắc Thái Gia xoay cây viết nhỏ trên tay thành nhiều vòng, sau khi suy nghĩ đã thông hắn mới liếc mắt sang chiếc đồng hồ trên tay. Đã gần bảy giờ rưỡi, hắn chẹp miệng, cuối cùng nhịn không nổi liền nhấc máy gọi điện cho người đó.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ.
“Hoắc Gia...?”
_ Cô đang ở cạnh Tân Dực Hành và Tịnh Y đúng không?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
“Bọn họ...đang ở cùng nhau sao?”
Hoắc Thái Gia vừa nghe đã thấy không ổn. Tại sao Lý Uyển Nghi lại chẳng hề hay biết việc Tân Dực Hành đang ở cạnh Khưu Tịnh Y.
Nhìn thấy sự im lặng từ phía Hoắc Thái Gia, Lý Uyển Nghi nhanh chóng chớp lấy cơ hội của mình trước khi bản thân hoàn toàn bị vứt bỏ.
Cô nghẹn ngào nói với hắn.
“Anh cũng...vứt bỏ tôi sao”
Hoắc Thái Gia cong mày, hắn vặn lại câu hỏi của Uyển Nghi.
_ Từ bao giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền vậy?
Lý Uyển Nghi cắn răng, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh nào thảm hại hơn nữa. Không quá ba giây sau, quả nhiên, Hoắc Thái Gia đã ngắt máy.
Lý Uyển Nghi tựa người vào tường, để mặc cơ thể chầm chậm trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo, cô vòng tay ôm lấy cơ thể mình, nhớ lại dáng vẻ của Khưu Tịnh Y đêm đó mà hai vai không khỏi run lên một cái.
Cuối cùng thì cũng có thể khóc, Lý Uyển Nghi biết rõ trong kịch bản này cô vốn chẳng còn vai để diễn nữa.
__________oOo__________
Hoắc Thái Gia điên tiết dẫm chân ga.
Phía sau lưng hắn còn có vài chiếc xe đuổi theo. Có người của hắn, cũng có cả người của cục giao thông.
Hắn cong môi lên một nửa, khinh miệt tất cả những thứ đã và đang diễn ra trước mắt hắn.
Hắn từng cho rằng tiền bạc có thể giải quyết tất thảy mọi thứ trên đời, bao gồm cả tình yêu. Rốt cuộc Khưu Tịnh Y đã cho hắn ăn phải loại bùa chú gì để bây giờ lòng hắn lại như có lửa đốt, máu nóng cứ cuồn cuộn xông lên đến đại não, chiếm lấy toàn bộ tâm tư vốn dĩ rất bình lặng của hắn.
Hình như đã có chuyện gì đó...Hoắc Thái Gia giống như đã đoán được đáp án cho câu hỏi lòng mình, lại tăng tốc nhanh hơn nữa, hắn đột nhiên thấp thỏm lo sợ nếu bản thân đến muộn hơn một chút, hắn vĩnh viễn chẳng thay đổi được điều gì nữa...
_______oOo________
Chỉ mới vài tiếng trước.
Khưu Tịnh Y theo lời của nhân viên phục vụ tiến vào căn phòng lớn, vô cùng sang trọng, không gian cũng hết sức riêng tư.
Tân Dực Hành không đến trễ, hắn dường như đã đến từ sớm, dáng vẻ phóng túng ngày nào hôm nay đã biến mất, thay vào đó là sự lúng túng vụng về chưa từng có.
Cô lướt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, bắt gặp ánh mắt của người kia cũng giống như mình, là quan sát đối phương rất kĩ.
_ Hôm nay anh/em rất đẹp - cả hai cùng đồng thanh.
Nhận thấy sự trùng hợp đáng yêu này khiến Khưu Tịnh Y khẽ bật cười, đột nhiên tâm trí cũng có chút dao động, hình như cô đang ngượng...
Chết thật!!
Khưu Tịnh Y giật mình nhận ra phản ứng kỳ lạ của bản thân liền nhanh chóng chỉnh đốn lại, cô ngước nhìn Tân Dực Hành, hắn vẫn luôn ngắm nhìn cô, chưa hề rời mắt dù chỉ một giây một phút.
Có lẽ hắn cũng thấy rồi, cũng có sao đâu, Khưu Tịnh Y thầm nghĩ.
Tân Dực Hành giúp cô kéo ghế, hắn ngồi xuống ở vị trí đối diện, lúc này mới bắt đầu lên tiếng.
_ Tiểu Y, anh quả thật là có việc.
Tân Dực Hành chắp hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khưu Tịnh Y.
Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.
Tân Dực Hành không vội nói hết câu, hắn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cô, hắn cúi nửa người đến khi khoé môi có thể chạm vào mái tóc mềm mại của cô.
_ Làm bạn gái anh, có được không?
Đôi đồng tử Khưu Tịnh Y mở to hết cỡ.
Cô kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, hình như hắn không nói đùa, nơi đụng chạm ở đôi bàn tay còn có chút run rẩy, Khưu Tịnh Y thấy nhịp tim mình bắt đầu hỗn loạn.
Không đợi Khưu Tịnh Y kịp nói câu trả lời, Tân Dực Hành vội lên tiếng ngắt lời cô. Đủ rồi. Như vậy là đủ rồi. Hắn nhìn thấy đôi mắt của cô mông lung mờ ảo, đáp án mà hắn phải nghe vốn đã là lành ít dữ nhiều, đáng nhẽ hắn phải kiên nhẫn thêm một chút nữa...
_ Haha, anh biết mình đang làm khó em, không sao đâu, là đùa thôi, tất cả đều là...đùa thôi..
Tân Dực Hành đã rất cố gắng để giấu đi cảm xúc của chính mình, song vẫn để lộ ra sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói đứt quãng của hắn.
Hắn cảm thấy hô hấp của mình thật khó khăn, dường như hắn đang để nỗi buồn xâm chiếm tâm trí của mình quá mức, đến nỗi giọng nói chẳng giữ nổi điệu mạch lạc.
_ A Hành...em đồng ý.
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên chấm dứt nỗi lo sợ trong lòng hắn. Tân Dực Hành chậm rãi ngước lên nhìn, đồng tử hắn dãn to hết cỡ, bần thần ngây ngốc như thể chưa tin vào những gì vừa xảy ra.
Khưu Tịnh Y đứng trước mặt hắn, nước mắt lăn được một nửa gương mặt, hai má cô phím hồng, ngại ngùng lặp lại câu nói cũ lần nữa.
_ Anh không nghe em nói sao, A Hành, em nói là em đồng ý.