Khưu Tịnh Y ngồi lại trò chuyện cùng Tân Dực Hành rất lâu. Nói là cả hai cùng mượn rượu giải sầu, tuy nhiên chỉ có Khưu Tịnh Y là bị cơn say làm cho quay quắt.
Tân Dực Hành ngồi cạnh dùng một bên vai của mình chống đỡ thân thể mảnh mai của Khưu Tịnh Y, hắn nhìn cô ý cười nồng thắm, khung cảnh trước mặt đột nhiên cũng trở nên thật lãng mạn biết bao. Cánh môi mỏng của cô trên vai hắn mấp máy như muốn nói gì đó, Tân Dực Hành khẽ nuốt nước bọt một tiếng, thầm trấn áp bản thân rằng quân tử là người không lạm dụng tình trạng bất ổn của người khác, năm lần bảy lượt do dự không biết có nên lấn lướt một chút hay không.
_ Cô Khưu à, hành động của cô bây giờ thật khiến người ta không thể kiềm lòng được.
Tân Dực Hành tưởng Khưu Tịnh Y đã ngủ, hắn khẽ động đậy vai mình phát hiện ra cô không hề nhắm mắt, con ngươi đen láy chỉ là nhìn về phía xa xăm vô định. Trong lòng hắn bồi hồi cảm xúc khó tả, Tân Dực Hành đưa mắt mình nhìn theo tầm mắt của Khưu Tịnh Y, cô hoá ra lại nhìn về nơi xa khuất nào đó...
_ Không phải cảnh đêm ở đây rất đẹp sao? Thành phố này chính là nơi tập trung những phồn hoa lộng lẫy nhất, đừng cứ nhìn mãi một phía, những toà nhà bên cạnh cũng rất thú vị mà.
Tân Dực Hành dùng một tay mình đặt vào một bên má của Khưu Tịnh Y, ép cô nhìn về nơi mà hắn vừa gợi ý.
_ Đúng là...vô cùng đẹp.
Khưu Tịnh Y không kháng cự hắn, thậm chí cô còn hưởng ứng khen ngợi thêm một câu.
__________oOo__________
Hoắc Thái Gia đợi lâu đến mức nội tâm bốc hoả, việc Khả Doanh đứng bên cạnh cũng không khiến tâm tình hắn khá hơn dù chỉ một chút.
Khả Doanh nhìn nét mặt lúc thẳng lúc cong của Hoắc Thái Gia mà đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ là kinh động đến hắn rồi thì mạng nhỏ sợ là giữ cũng không nổi.
_ Bây giờ là lúc nào rồi?
_ Dạ, là mười giờ đêm.
Hoắc Thái Gia nắm chặt ly rượu vang trong tay mình, hắn đã rất cố gắng để giữ bình tĩnh, nghĩ đến người phụ nữ của mình cứ vậy mà lang bạt suốt đêm khiến hắn chỉ nghĩ cũng thấy tức.
Huống hồ, máy ghi hình ở cổng Hoắc thị cho thấy hình ảnh của Khưu Tịnh Y trước khi rời đi chính là bước lên xe của Tân Dực Hành !!
Hoắc Thái Gia nghĩ ra đủ thứ chuyện đồi bại trong đầu mình, hình ảnh của cô quằn quại dưới thân hắn nhiều đêm trước lại hiện hữu một cách rõ rệt, nhưng lẽ nào lại là với người đàn ông khác?
Hoắc Thái Gia càng nghĩ càng điên loạn, máu nóng trong đầu hắn bốc lên đến cực điểm, giống như dung nham ùng ục sôi sục trong lòng núi lửa, một khi đã phun trào thì sẽ huỷ diệt mọi sự sống xung quanh nó. Vì vậy, Hoắc Thái Gia vẫn luôn cố gắng trấn áp cơn giận dữ của mình.
Nhưng mọi chuyện lần đầu tiên đi ngược lại với suy tính của hắn, Hoắc Thái Gia kiên trì nhấc điện thoại cố gắng gọi thêm một cuộc gọi khác, ngay khi phát hiện tín hiệu thuê bao, hắn không chút thương tiếc liền ném vỡ chiếc điện thoại cảm ứng trong tay xuống nền đất, màn hình nứt ra thành từng mảnh xấu xí khó coi.
Khả Doanh đứng bên cạnh chứng kiến sự cuồng nộ của hắn mà thoáng giật mình, thân thể run lên thành từng đợt rõ ràng.
_ Hoắc Gia, tra được rồi, người đang ở gần vùng ngoại ô, có lẽ là ngọn dốc phía Đông...
Người của Hoắc Thái Gia từ bên ngoài vội vã chạy vào nói với hắn, thì ra tung tích của Khưu Tịnh Y sớm đã được tìm thấy chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Không phải tự nhiên người ta nói hắn là Thái tử gia, không đúng, phải nói là hoàng đế thời hiện đại, mảnh đất to lớn này chính là vùng trời của hắn, chỉ cần một bàn tay đã có thể che lấp hoàn toàn.
Hoắc Thái Gia gạt mạnh Khả Doanh sang một bên, cô ta hỏi hắn có thể dắt mình cùng đi hay không, nhưng Hoắc Thái Gia không đáp.
Phải nói rằng hắn thậm chí còn chẳng đặt lời nói của Khả Doanh vào tai. Kể từ lúc nghe thấy ba chữ “Khưu Tịnh Y” linh hồn của hắn giống như đã bị bán mất, thân thể cũng không tự chủ được vội vã đi kiếm tìm bóng hình kia.
Khả Doanh chôn chân tại chỗ nhìn đoàn người vừa rời đi, càng chăm chú hơn vào tấm lưng to lớn của hắn. Tuy rằng Hoắc Thái Gia cả người lúc nào cũng toả ra hàn khí áp bức người khác, thế nhưng lại khiến cô vô thức rơi vào tình yêu...
__________oOo__________
Khưu Tịnh Y vẫn ngồi đó tựa vào vai Tân Dực Hành, bức tranh phong cảnh trước mắt đẹp đến nỗi khiến cô chẳng thể nào rời mắt, tự nhiên cũng không muốn trở về “nhà”.
_ Cô Khưu là người thông minh, cô hiểu ý của tôi, đúng chứ?
Tân Dực Hành nghiêng đầu tựa vào đầu Khưu Tịnh Y, hai người bọn họ trông chả khác gì những đứa trẻ mới lớn, biểu cảm này của hắn vừa vặn khiến Khưu Tịnh Y thấy vui vẻ hơn, cô hỏi hắn :
_ Tân thiếu thích tôi sao?
_ Không giấu nổi, thật sự rất thích.
Tân Dực Hành vậy mà trả lời cực kỳ thẳng thắn. Sự bộc trực nơi hắn khiến Khưu Tịnh Y có chút bất ngờ.
_ Vậy thì sao? Tân thiếu hẳn phải biết tôi là người của Hoắc Gia, không cớ nào còn có thể thích tôi được.
Tân Dực Hành dang một cánh tay của mình quấn lấy người Khưu Tịnh Y, hắn dịu dàng nói với cô :
_ Không biết từ lúc nào nữa, chỉ là không thể rời mắt khỏi cô Khưu, cũng không muốn cô ở bên người nào khác.
Khưu Tịnh Y im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp.
_ Không phải lúc nãy đã nói những toà nhà bên cạnh rất thú vị sao? Ở nơi phồn hoa như thế này, đừng chỉ mãi nhìn về một phía.
_ Người như Tân thiếu tôi với không nổi, tốt hơn hết là đừng đùa nữa.
Khưu Tịnh Y nhắm nghiền hai mắt, cô cảm thấy hơi mệt rồi, trái tim mới thật não nề làm sao.
_ Hơn nữa là tôi có ơn với Hoắc Gia, anh ta tốt xấu cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy...
_ Tôi chuộc em.
Khưu Tịnh Y còn chưa nói hết câu đã bị ba chữ kia của Tân Dực Hành làm cho bừng tỉnh. Cô không còn dựa vào hắn nữa, nhướn mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của hắn. Mà lúc này đây Tân Dực Hành cũng vô cùng kiên định với lời nói của mình, hắn ôm chầm lấy Khưu Tịnh Y hãy còn đang ngỡ ngàng, ôn tồn nói :
_ Nói đi, tôi phải làm như thế nào mới có thể giúp được em đây?
_ Tôi...tôi...
Khưu Tịnh Y có chút do dự trước hành động của Tân Dực Hành. Trong một giây phút nào đó, cô chợt nghĩ nếu như nói ra toàn bộ sự thật liệu Tân Dực Hành có còn chấp nhận con người của cô không? Liệu cô có thể...thoát khỏi người đàn ông đó không?
Không để Khưu Tịnh Y kịp suy nghĩ, phía sau lưng cô đột nhiên toả ra luồng ánh sáng chói mắt, cái ôm của Tân Dực Hành cũng tự nhiên siết chặt hơn trước. Khưu Tịnh Y quay đầu lại nhìn, là đèn pha của chiếc ô tô bóng bẩy nào đó...
Thật quen mắt.
Không thể nào.
Sắc mặt Khưu Tịnh Y dần tái lại hệt như vừa bị ai trút cạn máu trong người. Hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn trước, Khưu Tịnh Y khẽ lách người sang một bên khéo léo rời khỏi vòng tay của Tân Dực Hành, nhưng hắn nào để cô như ý, lực đạo chỉ thêm tăng chứ không giảm.
Hoắc Thái Gia nhìn hai người trước mặt ôm ôm ấp ấp khiến hắn nổi điên, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Quản gia đứng bên cạnh giữ chặt lấy bàn tay hắn, thầm nhắc nhở hắn không được làm càn.
_ Khưu Tịnh Y, mau qua đây. - Hoắc Thái Gia nghiến răng tức giận.
_ Không được đi, cô thừa nhận mình là vật sở hữu của Hoắc Gia sao? - Tân Dực Hành lớn tiếng đáp trả thay cho người trong lòng.
Khưu Tịnh Y thực sự rất muốn khóc, khuôn mặt trở nên méo mó khó coi. Hoắc Thái Gia thấy sự thụ động của cô thì càng thêm nóng nảy, hắn gào lên một tiếng, thanh âm vang vọng cả dãy đồi vắng vẻ.
_ Khưu Tịnh Y !!!
Khưu Tịnh Y sợ hãi giật bắn mình. Hết cách, cô nghiêng đầu nói khẽ vào tai Tân Dực Hành, hy vọng hắn có thể hiểu được nỗi lòng của cô.
_ Tân Dực Hành, tối nay tôi đã rất vui, nếu anh muốn bảo vệ tôi, xin hãy buông tay ra...
Tân Dực Hành ngờ vực nhìn cô.
_ Tôi có thể có cơ hội không?
Khưu Tịnh Y bối rối nhìn hắn, sự chân thành trong đáy mắt khiến cô có chút rung động, nói cho cùng thì trong suốt nhiều năm qua đây là lần đầu tiên có người kiên trì như vậy với cô.
_ Còn phải xem tương lai như thế nào.
Tân Dực Hành mỉm cười hài lòng, hắn đột ngột buông lỏng hai tay khiến Khưu Tịnh Y có chút trống vắng. Cô ngây người nhìn hắn một lúc, sau đó xoay người bỏ đi.
Nhìn người trong lòng bước về phía Hoắc Thái Gia khiến Tân Dực Hành không khỏi chua xót. Lần này, hắn lại là người đến sau.
Hoắc Thái Gia chìa một tay ra phía trước giật lấy cánh tay nhỏ nhắn của Khưu Tịnh Y, gắt gao kéo cô ngã vào lòng mình. Nhìn thấy đôi mắt ửng nước của cô khiến hắn bức bối, lẽ nào là vì sự xuất hiện của hắn chia rẽ cô cùng nhân tình của mình sao?
Suy nghĩ này thôi thúc Hoắc Thái Gia hoá rồ hơn nữa, hắn liếc mắt thấy Tân Dực Hành vẫn đứng đó nhìn mình, khoé môi khẽ cong lên. Hắn nâng cằm Khưu Tịnh Y lên cao, bản thân cúi xuống nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, thành công vẽ lên bức hoạ lãng mạn nhất.
Khưu Tịnh Y biết ý nghĩa đằng sau hành động đó, chỉ là cô không đủ năng lực để chống đối hắn mà thôi. Ngay sau khi nụ hôn ngọt ngào đó biến mất nét mặt hắn liền trở về tình trạng ban đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không chút thâm tình nào ẩn giấu.
Khưu Tịnh Y thất vọng rời đi, không đợi hắn ra lệnh đã ngoan ngoãn tự bước vào trong xe, Hoắc Thái Gia cũng từ đó mà thấy thoả mãn, hắn nghiêng đầu nhìn Tân Dực Hành, cười khẩy.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trải dài trên khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố về đêm, vuốt ve người cô đơn đang khóc.
__________oOo___________