Hoắc Thái Gia nhíu chặt mi tâm, câu nói của Tân Dực Hành cùng ánh mắt si mê đó cứ lởn vởn trong đầu hắn cả ngày hôm nay.
Hắn đã làm gì nhỉ? Vừa kết thúc buổi nói chuyện không nói hai lời liền đùng đùng kéo Khưu Tịnh Y bỏ ra ngoài, A Thành biết chuyện trách hắn hành động không suy nghĩ, nhưng hắn lại thấy việc để bản năng bộc phát như vậy khiến mình thoải mái biết bao nhiêu.
Khưu Tịnh Y chưa bao giờ từ chối hắn, nhưng ánh mắt cô dành cho hắn từ lúc nào đã thay đổi bản thân hắn cũng không nhớ rõ.
Cô lạnh lùng hỏi hắn muốn đưa cô đi đâu, hắn chỉ đáp hai chữ “không biết”. Đó là lời nói thật lòng nhất từ trước đến giờ, hắn thật sự không biết bản thân vừa làm gì, đang làm gì và sẽ làm gì. Vậy mà cô chỉ tỏ vẻ kinh ngạc trong giây phút rồi cười lạnh một tiếng, nhìn hắn bằng vẻ mặt trào phúng.
_ Hoắc thị đang từng bước xưng bá mà anh lại làm vương, tôi là con cờ trong tay anh, ván vừa rồi khó khăn lắm mới chặn được Tân thị, anh định cứ vậy mà đạp đổ mọi thứ sao? Hoắc Gia, đừng khiến tôi nghĩ là anh yêu tôi chứ?
Sau đó từng đầu ngón tay lả lướt trên cổ hắn, hơi thở cô ở bên tai cũng trở nên mị hoặc, lần đầu tiên cô bày ra dáng vẻ lẳng lơ trước mặt hắn.
_ Anh sắp thắng rồi Hoắc Gia, không phải anh muốn giết Tân Dực Hành sao? Mau đưa tôi trở về cái lồng giam đó đi, sau đó nói với tôi còn bao nhiêu vị khách tôi phải tiếp nữa?
Đôi mắt hắn trở nên run rẩy, thân ảnh trước mặt cũng tự nhiên không còn rõ ràng. Giống như ánh trăng phản chiếu dưới hồ nước tĩnh, khiến người ta muốn đưa tay lên hái nhưng rồi hụt hẫng phát hiện đó chỉ là hư vô ảo ảnh mà thôi.
Dáng vẻ này của cô khiến hắn cảm thấy mới mẻ, hồi chuông cảnh báo đầu tiên vang lên trong tiềm thức, có lẽ phòng bị trong lòng hắn đang từng bước bị cô phá vỡ. Hoắc Thái Gia khẽ nhắm mắt tưởng tượng đến một ngày tâm tư hắn bị nhìn thấu, khi đó cô có còn yêu hắn hay không? Liệu hắn có bao giờ thấy hối hận hay không?
Khi hắn lại lần nữa mở mắt ra, câu trả lời dường như đã nằm gọn ngay tầm mắt.
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu có hẳn cũng chưa kịp nở đã chóng lụi tàn.
__________oOo__________
A Thành từ ngày Khưu Tịnh Y bị điều đi phải trở thành cái bóng thay thế cô khiến gã đầu tắt mặt tối, không khi nào là không bận rộn.
Bẵng đi một tuần, Hoắc Thái Gia đột ngột kêu gã cùng đi với hắn đến một nơi khiến hắn bất ngờ không nói nên lời, là Lux.
Gã nhìn thái độ của Hoắc Thái Gia đối với Khưu Tịnh Y mà kính cẩn nghiêng mình gọi cô hai tiếng “chị Khưu” vô cùng thân thương. Tưởng đâu hắn đã tìm được bến đỗ để dừng chân, hoá ra những gì mà gã nhìn thấy vốn chỉ là ảo giác của riêng mình gã.
Loại tình ái này thật kì lạ, tuy hiện hữu ngay trước mắt nhưng lại chẳng có tí chân thực nào.
Mạn Tâm Tâm nhìn thấy Hoắc Thái Gia như nhìn thấy chúa trời giáng thế, bà ta không giấu nổi vẻ hớn hở trên mặt, vội vội vàng vàng chạy về phía hắn.
_ Hoắc Gia hôm nay đại giá quang lâm đến đây, rốt cuộc là có phiền muộn gì?
Hoắc Thái Gia đặt một phòng bao lớn, nói đúng hơn căn phòng này trước đây luôn dành riêng cho hắn, ngoài hắn ra chưa một ai đặt chân bước vào.
_ Chuẩn bị nhiều nữ nhân vào, đầy đủ mọi hương vị, phục vụ anh em của tôi thật tốt.
Mạn Tâm Tâm làm theo lời Hoắc Thái Gia, hai mắt sáng ngời ríu rít đi bên cạnh hắn, sau đó bà ta như nhớ ra điều gì, vui vui vẻ vẻ thăm hỏi hắn.
_ Lúc đó nhìn dáng vẻ của cô Khưu rời khỏi Lux, tôi cứ tưởng Hoắc Gia sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Hoắc Thái Gia trừng mắt, hắn không trả lời Mạn Tâm Tâm mà một bước đi thẳng.
Bà ta là dân trong ngành, kiểu đàn ông nào cũng từng thấy qua, không quá khó để Mạn Tâm Tâm có thể nhìn ra tâm tư của Hoắc Thái Gia.
_ Ôi dào, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau cãi nhau vài trận là chuyện không tránh khỏi, hay là như vậy đi, ở chỗ chúng tôi có mấy em gái, tuy không xinh đẹp bằng cô Khưu nhưng mang dáng vẻ rất giống kiểu phụ nữ mà ngài thích.
_ Bà cũng biết khẩu vị phụ nữ của tôi? - Hoắc Thái Gia nhếch môi nhìn Mạn Tâm Tâm.
_ Tôi không dám nhận mình hiểu rõ Hoắc Gia, nhưng tôi có thể nói mình khá hiểu cô Khưu đấy.
Mạn Tâm Tâm che miệng cười, ánh mắt nhìn Hoắc Thái Gia một cách ẩn ý. Hắn cảm thấy thú vị nên ưng thuận theo ý bà ta, nóng lòng muốn biết rốt cuộc là bản thân có bệnh hay nữ nhân như cô ngoài kia rất hiếm?
_________oOo__________
A Thành rất lâu mới lại có cảm giác hưởng thụ, hai tay đều bận ôm ấp mỹ nhân, đắm chìm trong hoan lạc đến mức không nhìn thấy Hoắc Thái Gia cùng những người khác đang ngồi bên cạnh.
Hoắc Thái Gia không phải người đơn giản. Ngoại trừ Hoắc thị là cây đại thụ to sừng sững, lớp rễ mọc sâu bên dưới lại là một thế giới ngầm đen tối khác.
Không giống như A Thành cái gì cũng để lộ ngoài da, trong tay hắn còn có thêm một vài huynh đệ tốt khác, điển hình là Thái Vũ, Giang Đông và Mặt Sẹo. Nhóm người này so với A Thành mà nói còn ghê gớm hơn nhiều.
Thái Vũ là cổ đông lớn của các bệnh viện quốc tế hàng đầu trong nước, Giang Đông có mối quan hệ tốt với hệ thống tư pháp cấp cao, còn người cuối cùng là Mặt Sẹo, gã đàn ông bặm trợn này họ tên đầy đủ là Tưởng Trí Thành, nhưng vì quá khứ hùng hồn nơi đầu đường xó chợ cùng một vết sẹo lồi nối dài từ trên trán xuống gò má bên phải mà “Mặt Sẹo” trở thành biệt danh mới của hắn.
Năm người họ ngồi cùng một chỗ. Tuy ngoài mặt gọi là anh em chí cốt, nhưng nói trắng ra ai cũng là con cờ của Hoắc Thái Gia, ông trùm thật sự trong giới hắc đạo mới là gương mặt thật của hắn.
“Chủ tịch Hoắc thị” đứng bên ngoài ánh sáng là lớp da đẹp nhất hắn có thể mang, vừa hay cũng là manh áo giáp kiên cố giúp hắn gần như “bất tử”, không một ai dám đứng trước mặt hắn giở trò.
Cạch.
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạn Tâm Tâm từ bên ngoài bước vào, đứng cạnh bà ta còn có một cô gái trẻ đầu cứ cúi gằm xuống đất cố gắng che giấu đôi mắt sưng đỏ của mình.
Mặt Sẹo nhổm người lên đứng trước mặt cô gái, gã nhìn dọc nhìn xuôi một hồi, bĩu môi thô bỉ lên tiếng.
_ Anh Gia nãy giờ còn chẳng thèm nhập tiệc hoá ra là đang đợi con điếm này à? - Mặt Sẹo nheo mắt nhìn Hoắc Thái Gia tỏ vẻ nghi ngờ - Nhìn nó còn chưa nổi hai mươi, còn khóc lóc thê lương kiểu này, anh Gia, khẩu vị của anh cũng lạ lùng quá rồi đó, hay là anh vốn là người có máu S?
Thái Vũ dập điếu thuốc trên tay, gằn giọng nhắc nhở Mặt Sẹo một chút.
_ Câm cái miệng chó của mày lại, anh Gia lâu lắm mới lại ngồi cùng mọi người, đừng làm không khí mất vui.
Mặt Sẹo cười ha hả rồi lại ngồi xuống, gã cũng giống như A Thành, tứ phía xung quanh gã không có chỗ nào là thiếu mỹ nhân.
Hoắc Thái Gia kêu cô gái trước mặt bước lại chỗ mình, hắn nhàn nhã hỏi.
_ Tên gì?
Từ trước đến nay chỉ quen với việc bưng rượu rót rượu, cũng có vài lần bị đàn ông chọc ghẹo qua, nhưng đây là lần đầu tiên bị cưỡng ép bước vào phòng bao lớn, hơn nữa đối phương lại là người có máu mặt, chỉ cần nghe giọng thôi mà cũng thấy lạnh xương sống.
Cô gái hai lòng bàn tay siết chặt vào nhau, cắn môi lí nhí nói.
_ Tôi...tôi tên Thi Thi.
__________oOo__________
Khưu Tịnh Y ở lại tăng ca đến hơn mười giờ, văn phòng chỉ còn lại loe hoe có mấy người. Chỉ vì ngẫu hứng của Tân Dực Hành báo hại cô phải tiếp tục vùi đầu vào công việc mà không có nổi một phút để nghỉ ngơi.
Điện thoại liên tục reo lên. Khưu Tịnh Y cảm thấy văn kiện được sắp xếp đâu vào đó nên tạm thời cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Cô lướt ngón tay thành một đường trên màn hình nhỏ, phát hiện vậy mà có hơn mười cuộc gọi nhỡ đến từ ba số điện thoại khác nhau.
Người đầu tiên là Thi Thi, hai dãy số còn lại là của ai cô cũng không biết.
Cô nhấn máy gọi lại, đầu dây bên kia lập tức trả lời.
“Y Y, những gã đàn ông này đáng sợ lắm...cứu tôi, cứu tôi với...”
_ Bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra với cậu? - Khưu Tịnh Y thấy mờ mịt, bình thường Thi Thi không chủ động kiếm cô, mà cô cũng không có thời gian để xã giao với bạn bè, cho nên cuộc gọi này chắc chắn không đơn giản.
“Tôi ở Lux, cậu mau đến đây...á !!”
Khưu Tịnh Y nghe tiếng hét thất thanh của Thi Thi, điện thoại sau đó bị ngắt kết nối. Hai mắt cô tối sầm lại, tức tốc gọi một chiếc taxi đến Lux.
Vốn dĩ cũng từng làm việc ở đây nên những người bảo kê bên ngoài đều nhận ra cô, họ dễ dàng để cô vào trong mà không cần soát vé hay giấy phép.
Khưu Tịnh Y như bị ma đuổi, cô lao nhanh đến phòng trang điểm, cố gắng tìm kiếm Mạn Tâm Tâm. Không phụ lòng cố gắng của cô, Mạn Tâm Tâm quả nhiên ở đó, bà ta vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười giảo hoạt.
_ Tiểu Y, lâu lắm rồi em mới đến đây thăm chúng ta.
_ Chuyện đó nói sau, chị Tâm, mau nói em biết Thi Thi đang ở đâu, cô ấy vừa gọi cho em...
Mạn Tâm Tâm thoáng chút bất ngờ, bà ta nghi hoặc nhìn Khưu Tịnh Y, rồi lại mỉm cười thật tươi ngay sau đó.
_ Được, chị dẫn em đi.
Khưu Tịnh Y đi theo sau Mạn Tâm Tâm không thể nào không lo nghĩ. Thi Thi là người bạn duy nhất của cô ở Lux, tốt xấu gì cũng chưa từng hùa theo đám người nào ức hiếp cô, hôm nay lại gặp nạn lớn, cô hi vọng bản thân có thể kịp thời ứng cứu.
Hình như đã đến nơi, Khưu Tịnh Y lờ mờ nhìn cánh cửa trước mặt, cô còn chưa kịp tiến lên bước nào đã bị Mạn Tâm Tâm chặn lại, bà ta nói nhỏ với cô.
_ Chuyện chị dắt em đến đây tuyệt đối đừng kể ai nghe. - sắc mặt bà ta trở nên nghiêm trọng đợi chờ câu trả lời của cô.
_ Được.
_ Hơn nữa, chị hi vọng em có thể giữ bình tĩnh.
Bởi vì cứu người quan trọng hơn nên dù Khưu Tịnh Y không hiểu Mạn Tâm Tâm đang nói gì cũng gấp gáp gật đầu một cái. Lúc này bà ta mới thả lỏng cánh tay chắn ngang bụng cô, xoay người rời đi mất.