Ngày cuối tuần trôi qua một cách nhàm chán, Khưu Tịnh Y chỉ ở yên trong phòng đọc sách, sau đó gom số công việc còn sót lại một chỗ để hoàn thành.
Đêm muộn, Hoắc Thái Gia về nhà trong tình trạng say khướt. Nghe A Thanh, một anh em tốt thường đi cạnh hắn gọi, cô mới miễn cưỡng rời khỏi phòng để xem tình trạng của hắn.
Hoắc Thái Gia ngồi trên ghế bành đặt ở phòng khách, bộ dạng vô cùng phóng túng, cô phải công nhận một điều rằng dù trong hoàn cảnh nào thì hắn vẫn luôn toả ra một loại sức hút khó cưỡng.
_ Chị Khưu, anh Gia không thường uống say như vậy, anh chị cãi nhau sao?
A Thành giúp cô nâng một bên tay hắn, vui vui vẻ vẻ hỏi thăm. Nhìn nét mặt anh ta, cô đoán A Thành hẳn đang nghĩ cô cùng hắn là một cặp uyên ương ân ái.
_ Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thư ký của Hoắc Gia.
Nhìn ra nét không vui của cô, A Thành cũng không dám hỏi nữa, chỉ im lặng giúp cô đưa hắn trở về phòng.
Hoắc Thái Gia rất nặng, hoàn toàn trái ngược với cơ thể hoàn mỹ của hắn. Trong khi Khưu Tịnh Y luôn nghĩ với vóc dáng cân đối khoẻ mạnh thì hắn sẽ có một chỉ số cân đo hoàn hảo. Hôm nay chỉ đỡ có một bên tay hắn mà đã khiến cổ cô đau nhức đến rã rời.
_ Anh Gia có tật xấu khi uống rượu, chị bỏ qua cho anh ấy, đừng để bụng nhé?
Khưu Tịnh Y nhất thời không hiểu ý tứ của A Thành, chỉ ưng thuận gật đầu không đáp. Cô cùng quản gia tiễn A Thành ra cửa, gã đàn ông vẫy vẫy tay chào cô, trên môi nở ra nụ cười thân thiện.
Trở về phòng, Khưu Tịnh Y nhìn Hoắc Thái Gia vật vã chống chọi với ma men trong người hắn, hẳn là rất khó chịu.
Ở đây chỉ có hai người bọn họ, Khưu Tịnh Y cũng muốn giúp hắn, cô mở cửa tủ, chọn ra một bộ đồ cô nghĩ sẽ khiến hắn thoải mái.
Hoắc Thái Gia mặt đỏ tay run, hắn lèm bèm trong miệng thứ ngôn ngữ khó hiểu. Cô đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cúc đầu tiên trên sơ mi. Hoắc Thái Gia mơ màng nhìn cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, hắn gạt tay cô xuống, gằn giọng.
_ Đừng chạm vào người tôi !
Cô thở dài buông thõng hai tay, ngước lên nhìn hắn, Hoắc Thái Gia cũng nhìn cô, đôi mắt hắn mông lung không rõ ràng. Sau một hồi im lặng, hắn lên tiếng trước.
_ Ra ngoài nói với quản gia, gọi Khả Doanh vào đây.
_ Được.
Khưu Tịnh Y đứng dậy bước ra ngoài. Theo lời quản gia, một lúc sau cô gái tên Khả Doanh đến, cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn, sau đó liền sửng sốt.
Khả Doanh thấy cô đang nhìn mình, nhoẻn miệng cười, chào hỏi cô một tiếng.
_ Khưu tiểu thư, nhớ tôi chứ?
_ Làm sao tôi quên được? - Khưu Tịnh Y nhún vai hờ hững đáp.
_ Cô từng nói sẽ thủ thỉ bên tai ngài ấy giúp tôi, hôm nay đã thành hiện thực rồi, xem ra Khưu tiểu thư vẫn là không đủ khả năng để làm ấm giường Hoắc thiếu?
Khưu Tịnh Y không lộ ra vẻ bất ngờ, trong lòng cũng như một hồ nước tĩnh lặng, không có bất cứ dao động nào. Cô mỉm cười, đáp lại Khả Doanh.
_ Tại sao tôi phải làm ấm giường Hoắc thiếu? Giá trị của tôi không nằm ở việc phục vụ cho một người đàn ông, đó là điểm khác nhau của chúng ta.
Khả Doanh hơi mím môi, chỉ liếc mắt nhìn Khưu Tịnh Y một cái, sau đó bước nhanh qua người cô. Cánh cửa phòng phía sau lưng đóng lại, Khưu Tịnh Y vẫn đứng yên một chỗ, lặng người chìm vào bóng tối.
Quản gia đứng bên cạnh nhìn cô, đôi mắt già nua có chút không nỡ, lúng túng gọi tên cô mấy lần mới khiến cô sực tỉnh.
_ Khưu tiểu thư, Khưu tiểu thư, cô ổn không?
_ Ồ, tôi có nói mình không ổn sao? - Khưu Tịnh Y mỉm cười.
Quản gia ngập ngừng một lúc, cũng không biết nên nói gì với cô, chỉ thở dài một tiếng.
_ Thật ra thì...thiếu gia không phải người xấu...nếu cô thấy không vui, tôi có thể nói với thiếu gia một tiếng, tôi sẽ không để ngài biết cuộc trò chuyện này với cô...
Khưu Tịnh Y không nghĩ ngợi liền lắc đầu mấy cái. Nói với hắn thì ích gì, loại người như hắn căn bản đã không đặt cảm xúc của người khác vào mắt, hơn nữa, cô nói mình đau khổ, hắn không phải là người vui mừng nhất sao?
_ Quản gia Lương, bác hiểu lầm rồi, tôi thật sự rất ổn, dù sao thì, cảm ơn bác đã luôn tốt bụng với tôi.
Cô mỉm cười thân thiện, sau đó cũng dứt khoát rời đi.
Rõ ràng, cô đã cầm dao tự đâm vào tim mình một nhát, tình cảm này cũng chết lâu rồi, nhưng giọng nói vẫn còn đó sự chua chát đến thắt lòng.
Khưu Tịnh Y lẩm nhẩm tên Hoắc Thái Gia trong miệng. Cô hận hắn, hận hắn trêu đùa tình cảm của cô, hận hắn chà đạp lên số phận của cô, hận hắn vũ nhục cô không thương tiếc.
Đúng vậy, không còn tình yêu, chỉ còn nỗi hận hắn đến cùng cực.
__________oOo__________
Đồng hồ điểm một giờ sáng.
Khưu Tịnh Y cuộn mình trong chăn ấm, cô đã có một giấc mộng đẹp. Trong mơ, cô dường như tìm thấy ánh sáng của đời mình, người đó nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng.
Người đó ôn nhu dịu dàng, ánh mắt âu yếm chỉ dành cho mỗi mình cô. Người đó không chê cô bẩn, còn tình nguyện bảo vệ che chở cô nửa đời còn lại.
Soạt.
Tiếng động lạ khiến Khưu Tịnh Y tỉnh giấc, quả nhiên chỉ là mơ, vậy mà cô lại có cảm giác ấm áp rất chân thật. Cô định trở người, đột nhiên thấy trên bụng mình có vật cản, hoảng sợ nhìn sang, Hoắc Thái Gia đang nhắm nghiền mắt, nhịp thở đều đều trên gương mặt hồng nhuận.
Khưu Tịnh Y tự hỏi hắn tại sao lại ở đây, hơn nữa, không phải hắn còn đang bận ôm ấp mỹ nhân sao?
Hoắc Thái Gia khẽ động đậy, vòng tay của hắn siết chặt hơn. Khưu Tịnh Y hết cách đành nằm yên trong lòng hắn, nhìn cánh tay rắn chắc choàng qua người mình, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, cô thấy lòng mình trống rỗng.
Hừng đông, Khưu Tịnh Y mơ màng mở mắt, chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại một mình cô. Thật may mắn vì cô đã không còn ôm ấp hi vọng hão huyền.
Cô tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ công sở kín đáo, sau đó chuẩn bị tư liệu trước khi ra khỏi phòng. Bên ngoài, hầu nữ như đứng chờ sẵn, nhìn thấy cô, bọn họ có chút xanh mặt, ấp úng mời cô xuống dùng bữa.
Có lẽ là vì chuyện hôm trước đã đến tai Hoắc Thái Gia, hắn dù không mặn mà gì với cô nhưng vẫn luôn trọng mặt mũi của mình, đương nhiên sẽ không để yên cho bọn họ.
Khưu Tịnh Y mỉm cười, chút thành ý này của ông chủ, cô làm sao lại không nhận?