Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 89



Chương 90

Lê Nhược Vũ quay đầu lại, trông thấy Lâm Minh đứng trước cửa phòng làm việc, sắc mặt của anh rất khó coi. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, mái tóc bồng bềnh mềm mại, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.

Cô xốc lại tinh thần, đung đưa túi xách trước mặt anh: “Tôi không quên, cũng sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng mà, tôi đói bụng nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó.”

Cô nào dám không nghe lời anh, anh mà không vui một chút thì lại thi hành án tử với công ty Lê Gia, cô chắc chắn sẽ gánh vác tốt cái danh bà Lâm này, chăm sóc những việc sinh hoạt thường ngày của anh, dỗ anh vui vẻ, dỗ cả nhà anh đều vui vẻ.

Lúc này sắc mặt của Lâm Minh mới hòa hoãn hơn: “Nhớ là tốt rồi.”

Không ngờ rằng hôm nay Lâm Minh lại không đi đến công ty Lê Nhược Vũ dịu dàng lấy lòng anh: “Tôi ra ngoài mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì, có cần tôi giúp anh mua một phần đem về không?”

“Không cần, tôi đi ra ngoài với cô.”

Lâm Minh nhanh chóng thay bộ quần áo khác, cầm lấy chìa khoá xe đặt ở trên bàn, trông thấy cô đang ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, nhìn bản thân đến ngây người ra: “Còn ngơ ra làm cái gì, cô không thấy đói à!”

“Đói chứ sao không! Chúng mình đi thôi.” Cô giấu đi tâm trạng của mình, nở một nụ cười với anh.”

Khoé môi anh cong lên, giơ bàn tay dày rộng của anh ra nắm tay cô dắt cô cùng ởi ra ngoài Đi chưa được hai bước đã dừng lại, chỉ tay vào khoá mật mã trên cánh cửa, nói với cô rằng: “Mật khẩu mở cửa là ngày sinh nhật của tôi đấy.”

Cô gật đầu không nghĩ ngợi gì, làm ra vẻ mình đã biết điều đó từ trước.

Nhưng anh đâu có dễ dàng bị cô lừa như thế, anh thầm nghĩ rồi cau mày nhìn cô hỏi: “Thế sinh nhật tôi là ngày mấy tháng mấy nhỉ?”

” Ừ thì…” Cô không ngờ Lâm Minh lại hỏi chi tiết đến vậy, lập tức cứng họng không nói được gì. Cô làm sao mà biết được ngày sinh của anh chứ, cô còn đang định quay lại tìm mẹ chồng hỏi nữa kìa.

Anh biết thừa điều đó, ngừng một chút rồi nói với cô: “Nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Ngày sinh của tôi là hai mươi mốt tháng năm.”

Lê Nhược Vũ gật đầu, ” chắc chắn sẽ nhớ kĩ mà.”

“Tốt nhất là như vậy.” Anh kết luận.

Rồi họ cùng nhau đi thẳng đến thang máy di chuyển xuống hầm để xe, Lâm Minh tự mình lái xe đưa cô ởi ăn.

Được cưng chiều như vậy, Lê Nhược Vũ cảm thấy rất vui nhưng cũng không kém phần lo sợ. Lần đầu tiên nhận được đối xử tốt như vậy, nếu như bình thường người này cũng mang dáng vẻ như ngày hôm nay, thì có lẽ thời gian mà cô ở cùng với anh cũng đã không khó khăn như vậy.

Thỉnh thoảng Lâm Minh lại liếc nhìn cô qua tấm kính chiếu hậu, trông thấy ánh mắt cứ thay đổi thất thường của cô, anh biết rằng cô đang giấu anh lén suy nghĩ về điều gì đó.

Anh không hiểu được, con người dễ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài như Lê Nhược Vũ thì trước đây sao có thể tự tay bỏ thuốc độc, lại còn không để lại một dấu vết nào.

Khi đó, cô giả bộ ngây thơ, không biết, không liên quan dính dáng gì hết trông cứ y như thật vậy.

Nhưng tất cả cũng đã là quá khứ cả rồi, chỉ cần cô ấy cứ ngoan ngoãn như vậy, thì những chuyện trước đây anh có thể không điều tra nữa.

Lâm Minh không hỏi xem cô ấy muốn ăn gì mà lái thẳng xe tới điểm đến.

Chỉ là sau khi bước vào nhà hàng thì lại không tự quyết như thế nữa, anh bảo phục vụ đưa thực đơn cho cô chọn món.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv