Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 840



Chương 843

Thôi vậy, thôi vậy, Má Trần lắc đầu, trong nhà hào môn giàu có này mọi chuyện không hề đơn giản, vấn là không nên quá tò mò.

Hứa Phong ngó đầu nhìn vào phòng bếp: “Mẹ ơi, cha bảo con vào giúp mẹ”

“Con sẽ làm gì nào?”

Lê Nhược Vũ nhìn bé Hứa Phong một cách ngạc nhiên, rồi tiếp tục làm những việc trong tay mình, Hứa Phong vẫn còn nhỏ chẳng làm được gì, Lê Nhược Vũ cứ nghĩ như vậy rồi không để ý bé.

Bé nắm chặt tay, bĩu môi rồi giơ cao nắm đấm nhỏ: “Con biết làm rất nhiều việc đấy nhé”

“Cậu chủ hiểu chuyện quá” Má Trần khen ngợi, nhưng mà đứa trẻ mới ba bốn tuổi đúng là chẳng làm nối việc gì, đến cả bồn rửa mặt còn chẳng với tới thì ai mà thèm để ý đến cơ chứ.

Ai mà biết được Hứa Phong đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một băng ghế nhỏ, trèo lên phía trên tuy vẫn còn hơi thấp một chút, xắn tay áo lên chuẩn bị kĩ càng rồi gọi: “Mẹ ơi”

Lê Nhược Vũ rửa tay, nhìn thấy những điều Hứa Phong làm vô cùng buồn cười, thích thú nhéo đôi tay ướt ướt của mình nhéo lên mặt cậu bé, để lại mấy giọt nước long lanh trên má cậu làm cho Hòa Phong càng dễ thương hơn Hòa Phong cong môi lên một cách bất đắc dĩ, biểu cảm này thực sự vô cùng giống với Lâm Minh.

Đứng trên chiếc ghế nhỏ Hứa Phong so chiều cao của mình với Lê Nhược Vũ một lúc sau đó vui vẻ cười rộ lên: “Mẹ ơi, Hứa Phong chỉ một thời gian ngắn nữa là cao bãng mẹ rồi”

Lâm Minh cũng đi vào phòng bếp, ôm lấy Hứa Phong từ ghế xuống, nhìn bé Hứa Phong: “Chưa khỏi bệnh mà đã đến đây nghịch ngợm rồi”

Má Trần thoáng cái đã lại ôm Hứa Phong đi mất, để lại không gian riêng cho Lâm Minh và Lê Nhược Vũ Phòng bếp lại trở về sự yên tĩnh, Lâm Minh ở rất gần cô, thỉnh thoảng cô lại ngửi thấy mùi hoormon nam tính của anh.

Lê Nhược Vũ bị anh tiến đến gần sút nữa thì đứt tay, đế dao xuống sau đó quay người lại tức giận nhìn Lâm Minh: “Không có việc gì anh đến phòng bếp làm gì?”

Lâm Minh tiến về phía trước một bước, nghiêng đầu nhìn Lê Nhược Vũ, khuôn mặt tràn đầy ý cười cúi xuống ghé lại tai cô: “Em hi vọng anh làm… làm gì?”

“Anh”

Lê Nhược Vũ bị anh chặn lại không nói được gì, có chút tâm phiền ý loạn, lại có chút bối rối lùi lại, hai tay chống lên kệ bếp, tư thế quen thuộc đến khó hiểu.

Hai mắt Lâm Minh sáng lên, nụ cười trên môi càng xấu xa.

Anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô: “Lê Nhược Vũ, em đang cố ý câu dẫn, quyến rũ anh sao?”

Đầu lưỡi anh tiến vào thật sâu, quấn lấy môi lưỡi, lướt ra hàm răng của cô, tay thì vòng ra sau lưng Lê Nhược Vũ ôm chặt cô, đem thân thể cô áp lại thật gần.

Lâm Minh chạm nhẹ mũi lên má của Lê Nhược Vũ, âm thanh có chút khàn khàn, nhẹ giọng nói đơn giản: “Đói quá”

“Ừm” Lê Nhược Vũ không biết nên hiểu Lâm Minh đang đói bụng là cái gì đói nên chỉ dám nhẹ giọng đáp lại một tiếng, cô cẩn thận nhìn kkhuôn mặt của Lâm Minh, nhìn xong liền tự mình cảm thán, Lâm Minh đúng là một người đẹp trai không lối thoát bất cứ biểu tình nào của anh cũng có thể nói là vô cùng gợi cảm.

Lâm Minh ôm cô một lúc, bóp mặt Lê Nhược Vũ rồi nói: “Em nấu ăn ngoan nhé.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv