Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 198



Chương 198

Sau khi bồi bàn đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ, lúc này Lê Minh Nguyệt mới không còn căng thẳng như vậy.

Lê Nhược Vũ cùng với nàng hàn huyên: “Đúng rồi, không phải nhà em ở Hà Nội sao? Vừa rồi nghe em nói về quê.”

“Không phải không phải.” Lê Minh Nguyệt rất thản nhiên: “Em là nông dân, sống ở trong thành phố rất mệt mỏi, chị xem, em tìm một công việc cũng bị người ta ghét bỏ, sợ ảnh hưởng hình tượng của công ty, bị ném ra ngoài như rác rưởi.”

“Nhà em ở thị trấn Sơn Tây?”

“Đúng rồi đúng rồi! Sao chị biết được?”

Lê Nhược Vũ lung lay chiếc túi màu đỏ trong tay: y thôi, chỗ đó của các em có một cái Miếu rất nổi tiếng.” Thị xã Sơn Tây dựa vào núi lại không gần nước, điều kiện sinh hoạt, kinh tế khá lạc hậu, nhưng lại có một cảnh sắc nổi tiếng trên cả nước.

Bên trên ngọn núi đó, thiên nhiên tạo thành một hòn đá rất giống tượng Phật, hàng năm rất nhiều người nghe danh mà đi cầu Phúc, lại có rất nhiều người sau khi trở về lại làm lễ tạ Thần.

Nghe nói, vô cùng linh nghiệm.

“Nếu có cơ hội, có thể dẫn chị đi mở mang tầm mắt được không?”

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà nhà em rất nhỏ, nếu như đi, có thể chị sẽ phải chen chung một cái giường với em. Thật ra ở khách sạn cũng được, thế nhưng điều kiện khách sạn ở đó cũng rất kém, còn không bằng ở nhà.”

“Không sao, chị rất vui.” Lê Nhược Vũ cười.

Trò chuyện một hồi, đồ ăn đã được đưa lên theo thứ tự, Lê Minh Nguyệt vô cùng đói nên ăn cứ như hổ đói, vẫn không quên dành thời gian cảm thán một câu: “Nhược Vũ, chị thật là tốt.”

Gia đình tốt, tính cách tốt, gả cho chồng tốt, chỗ nào cũng tốt.

Ánh mắt của Lê Nhược Vũ tối dần đi, cô tốt sao?

Hình như không phải là quá tốt, chỉ là biểu hiện bên ngoài hào nhoáng mà thôi.

Cô nhìn Lê Minh Nguyệt ăn uống nhồm nhoàm, ngừng lại một chút mới hỏi: “Em chưa ăn sáng sao?”

“Vâng.”

“Vậy thì ăn chậm thôi, đừng ăn nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu. Em cứ ăn như vậy là sau này sẽ bị đau dạ dày đấy.”

Lúc Lê Minh Nguyệt cúi đầu ăn thì suy nghĩ gì cũng đều buông bỏ xuống hết: “Em phải ăn nhiều một chút, có như vậy, buổi tối có thể tiết kiệm một bữa rồi.”

Lê Nhược Vũ cảm thấy đau lòng: “Nếu sống ở Hà Nội khó như vậy, vì sao em vẫn muốn quay trở lại, dựa vào gia đình tìm một công việc không tốt hơn sao?”

“Không tốt.“ Lê Minh Nguyệt lắc đầu: “Bố mẹ em nói, con gái ở thành phố lớn mới có lối thoát.”

Ngừng lại một chút, cô lại nói tiếp: “Em không muốn làm họ thất vọng.”

Ở làng quê trên núi, để có thể nuôi con ăn học đại học khó khăn thế nào, cô biết.

Thấy Lê Nhược Vũ dừng đũa, dáng vẻ buồn cho cô, Lê Minh Nguyệt toét miệng cười với cô ấy: “Thôi nào, chị đừng lo cho em nữa, chị xem, em có thể sống rất tốt mà. Thành phố lớn thì cơ hội nhiều, cho dù không tìm được công việc thì làm nhân viên dọn vệ sinh hay là nhặt rác thì em cũng đều có thể sống tiếp được.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv