Giọng nói của y tá nhỏ lạnh lùng chói tai: “Mộ Hi Thần, cho dù anh có trở thành như ngày hôm nay, tôi cũng không thông cảm cho anh chút nào, tôi ước gì anh cũng có thể chết đi, cùng chết với 'Vân Khanh! Anh có biết không? Đêm trước đêm Giáng sinh, tôi và Vân Khanh bị bỏ lại trong khách sạn để làm việc, trước khi đi, chúng tôi chính mắt nhìn thấy anh và Diệp Khinh Ngữ cùng nhau xuống xe, sau đó là ông nội của anh và bố mẹ của Diệp Khinh Ngữ, các người thân thiết với nhau, còn tôi và Vân Khanh đang đứng trong bóng của cây cột bên cạnh. Lúc đó, tôi vốn không biết anh chính là người đàn ông cô ấy yêu nhất, cho nên không chú ý đến cảm xúc suy sụp của cô ấy khi nhìn thấy các người!”
Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Đoạn ghỉ âm màanh nghe được là do tôi và Vân Khanh trốn sau tấm rèm trong phòng khách vô tình nghe được. Mộ Hi Thần, tôi chỉ muốn hỏi anh, chuyện giữa anh và Vân Khanh, anh có nói cho Diệp Khinh Ngữ biết chưa? Tôi muốn nghe sự thật.”
Tay Mộ Hi Thần siết chặt lại: “Không, tôi chưa từng nhắc Vân Khanh với bọn họ, chưa từng."
Cô y tá nhỏ cười lạnh lùng: “Mộ Hi Thần, anh tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ ràng. Nếu anh thực sự không nói ra, điều đó có nghĩa là Diệp Khinh Ngữ đã biết trước rằng tôi và Vân Khanh có ở đó, và những lời đó là nói cho Vân Khanh nghe, mục đích là để kích động cô ấy, hơn nữa, trước đây ở nhà các người, ông nội anh đã yêu cầu cô ấy sinh con càng sớm càng tốt, nhưng người giúp việc nói anh bị vô sinh, Mộ Hi Thần, ngay cả bản thân anh là một quân cờ mà anh cũng không biết sao? Sống chết của anh tôi không có hứng thú, nhưng Vân. Khanh chết oan trong tay các người, tôi không thể ngồi yên mà nhìn được nữa.”
Vừa nói, cô ấy vừa tháo khẩu trang xuống, ngoại trừ Mộ Hi Thần không nhìn thấy ra, ba anh em nhà họ Mạnh đều sửng sốt.
Mạnh Văn tiến lên một bước, nắm lấy bả vai của cô ấy: “Tu Quân, mặt của cô...”
Tu Quân gượng cười, lại nhìn Mộ Hi Thần: " Mộ Hi Thần, tôi tên là Tu Quân, là bạn thân của Tống Vân Khanh ở Diệp thị, cô ấy yêu anh nhiều thế nào, chỉ sợ anh còn không biết rõ bằng tôi, nếu anh thực sự yêu cô ấy, thì mau chóng khỏe lại, giúp cô ấy báo thù, chứ không phải nằm đây làm. một tên phế vật!”
Cô ấy đưa tay sờ lên má trái, đó là vết bỏng, vết thương đã sưng tấy, nếu không chữa trị sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.
Cô ấy nhìn Mạnh Văn: “Mạnh Văn, xin hãy cho phép em gọi anh là anh trai giống như Vân Khanh, cảm ơn anh, hôm nay đã dẫn em đi gặ anh ta, em sẽ không tha thứ cho anh ta, bởi vì anh ta đã hại chết Vân Khanh! Nhưng, em mong cô ấy
chết đi, cũng làm một con ma trong sạch!”
Nước mắt Tu Quân tuôn rơi từng giọt lớn, cô ấy bịt miệng lại để không phát ra tiếng khóc.
“Tu Quân, đừng khóc, đừng để nước mắt dính vào vết thương.” Mạnh Văn nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng, lấy khăn giấy Mạnh Dương đưa tới cho cô ấy lau nước mắt.
“Làm sao mà em bị thương vậy?” Mạnh Văn quan tâm hỏi.
Tu Quân ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nhàn
nhạt cười, nhưng nụ cười kia lại tàn khốc nghiêm nghị: “Đây là phần quà lớn mà bố ruột đã tặng cho eml Anh Mạnh, chỉ cần em còn một hơi thở, em. nhất định sẽ hủy hoại tất cả người nhà họ Diệp, cho nên, bất cứ ai hợp tác với nhà họ Diệp đều là kẻ thù của em, bao gồm Mộ Hi Thần! Mộ Hi Thần, nếu anh cưới Diệp Khinh Ngữ, cho dù tôi làm ma cũng không tha cho anh, nhất định sẽ thay Vân Khanh báo thù các người...” Câu cuối cùng là nói với Mộ Hi Thần.
Trước sự kinh ngạc của anh em nhà họ Mạnh, Tu Quân nhẹ nhàng đeo khẩu trang lên, rồi nhanh chóng rời đi, Mạnh Văn đuổi theo ra ngoài.
Mộ Hi Thần ngẩn ra như khúc gỗ, Mạnh Ngọc cùng Mạnh Dương thất thần nhìn nhau.
“Ọe.” Mộ Hi Thần đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Thần!”
“Thần!”
Mạnh Ngọc và Mạnh Dương cực kỳ hoảng sợ, Mộ Hi Thần trực tiếp ngã xuống.
Ba ngày sau, Mộ Hi Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, Mạnh Ngọc và Mạnh Dương thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết, bởi vì màu đỏ trong mắt Mộ Hi Thần đã biến mất, đôi mắt đen xuất hiện trở lại, ánh mắt bắt đầu có tiêu cự, anh có thể nhìn thấy được rồi.
Đây có lẽ là cách lấy độc độc mà giáo sư Sở đã nói chăng.
MộHi Thần hồi phục thị lực.
Ký ức bị phong ấn của anh cũng trở lại.
Lạc Ninh không ôm hy vọng phong ấn ký ức của anh, bởi vì ý chí của anh quá mạnh, Tống Vân Khanh đối với anh mà nói, thực sự rất quan trọng, làm sao anh có thể quên? Làm sao có thể bị phong ấn?
Ngoại trừ anh em nhà họ Mạnh thì không ai biết chuyện Tu Quân đã từng đến đây.
Cũng không ai biết Mộ Hi Thần đã biết rất nhiều chuyện mà anh không nên biết.
Tu Quân nói đúng, anh không thể nằm mãi ở đây làm một tên phế vật, anh muốn đòi lại công bằng cho Vân Khanh!
Nhưng mà lời nhắc của Tu Quân cũng không. sai, kỳ thực anh chính là một con cờ, cho dù anh không cam lòng thừa nhận, nhưng anh đúng là
con cờ của ông nội, hơn nữa chỉ sợ anh không thể đứng dậy được nữa, ông nội cũng sẽ từ bỏ con cờ như anh.
Biết được điều này đối với anh mà nói là một. đả kích nặng nề khác.
Anh luôn có tình cảm sâu đậm với ông nội, dù sao cũng là nhờ ông nội giúp đỡ anh mới có được như ngày hôm nay, nhưng lại không ngờ, e rằng kể từ ngày hôm đó, thực ra anh đã được đặt lên bàn cờ của ông nội rồi.
Những chuyện mà Mạnh Ngọc chạy đôn chạy đáo cũng có kết quả rồi.
“Hôm đó Tống Vân Khanh đúng là đến bệnh viện, phát hiện mình đã mang thai hai tháng, nghe y tá nói lúc đó cô ấy rất vui mừng. Lúc xảy ra chuyện, tôi nhìn thấy có ba người đàn ông chạy về phía cửa sau, chắc là đang đuổi theo cô ấy. Tài xế xe tải tông trúng xe taxi là do uống say lái xe, nhưng mà, chúng tôi điều tra được tài xế đó có bệnh tiểu đường, một người biết mình có bệnh tiểu đường sao lại còn uống rượu? Lúc đó là sáng sớm, ai lại vừa mới sáng sớm đã uống say? Cho nên, chuyện này không hề đơn giản.”
Mạnh Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cả và Mộ Hi Thần, tiếp tục nói: “Có một chuyện rất kỳ lạ, sau khi xây ra chuyện, video giám sát của bệnh viện đã bị can thiệp, dẫn đến tất cả hình ảnh lúc đó đều biến mất, người làm chuyện này đúng là cao thủ.”
Chuyên gia máy tính, Mộ Hi Thần và Mạnh 'Văn không khỏi cười khổ, Vân Khanh cũng là một cao thủ công nghệ thông tin.
Mạnh Văn dùng hai tay xoa xoa mặt: “Hiện tại có một điều có thể khẳng định, chính là chuyện xảy ra của Vân Khanh là do có người làm ra, không. phải tai nạn.”
Mạnh Ngọc và Mộ Hi Thần yên lặng gật đầu.
Mạnh Dương đẩy cửa đi vào, quay đầu liếc nhìn vệ sĩ đứng xa xa trong hành lang, rồi đóng cửa lại.
Anh ấy hạ giọng, đưa bản báo cáo trong tay cho Mạnh Ngọc: “Anh hai, em đã nhờ người làm đối chiếu DNA của hai mẫu vật anh đưa cho em, không phải là cùng một người.”
Mạnh Ngọc đột nhiên đứng bật đậy: “Em nói cái gì?”
Phản ứng của anh ấy làm Mạnh Dương giật mình, sững sờ nói: “DNA trong hai mẫu không, phải của cùng một người, anh tự xem đi!”
Mạnh Ngọc ngẩn ra.
Cả Mộ Hi Thần và Mạnh Văn đều ngạc nhiên nhìn anh ấy.
Mạnh Ngọc hai tay run rẩy, lấy ra hai bản báo cáo từ trong túi hồ sơ, đọc đi đọc lại, sau đó kích động ngầng đầu nhìn ba người: “Người chết trong xe taxi không phải Tống Vân Khanh!”
Ba người bọn họ như hóa đá, sững sờ tại chỗ.
Mộ Hi Thần là người phản ứng đầu tiên, cẩm lấy văn bản: “A Ngọc, cậu nói cái gì? Hả? Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Hai tay anh run rẩy cầm những trang giấy đó, nhưng phát hiện bản thân căn bản không thể nhận ra bên trên viết chữ gì, đầu óc anh đã hoàn toàn trống rỗng.
Mạnh Ngọc nắm lấy vai Mộ Hi Thần: “Thần, cậu đừng kích động, nghe tôi nói, hai mẫu này, một là tóc của Tống Vân Khanh tôi tìm được từ chung cư Tình Xuyên, còn lại là tóc tôi cho người lấy được từ nạn nhân trên xe taxi. Tôi chỉ là, chỉ là, để chứng minh rằng đây là Tống Vân Khanh, tôi muốn an táng cô ấy bên cạnh ông ngoại và mẹ của cô ấy, bởi vì, cái này, dù sao lúc đó đã không thể nhìn rõ mặt của cô ấy nữa.”
Lời nói của Mạnh Ngọc có phần ấp úng.
Mạnh Văn cầm lấy tờ báo cáo từ tay Mộ Hi Thần: “A Ngọc, em nói thật sao? Hả? Là thật sao?"
Mạnh Ngọc giữ chặt vai Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần mặc cho anh ấy lắc mình, mặc cho anh ấy giải thích, trong đầu chỉ lưu lại một câu: “Người trên xe taxi không phải Tống Vân Khanh.”
Mạnh Dương hậu tri hậu giác phản ứng lại: “ Vậy ý của anh là Vân Khanh vẫn chưa chết?”
Mạnh Văn ôm lấy anh ấy, vỗ lưng anh ấy nói: “Đúng vậy, A Dương, Vân Khanh, cô ấy vẫn chưa chết, người kia không phải Vân Khanh, không phải cô ấy, không phải cô ấy.”
Mạnh Văn không khỏi nghẹn ngào.
Mạnh Dương ôm lại Mạnh Văn: “Anh cả, thật sao? Vân Khanh thực sự chưa chết?”
Mạnh Ngọc là người bình tĩnh nhất, anh ấy suỵt một tiếng, nhẹ nhàng đi tới cửa lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, vệ sĩ đang nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó ở cuối hành lang, anh ấy nháy mắt: với Lâm Gia Thụy qua lớp cửa kính, Lâm Gia Thụy gật đầu với anh ấy, tỏ ý bảo Mạnh Ngọc yên tâm, anh ấy nhất định sẽ trông chừng thật tốt.
Mộ Hi Thần rút kim trong tay ra, kích động, muốn leo xuống giường: “Vân Khanh chưa chết, tôi phải đi tìm cô ấy!”
Mạnh Dương ấn anh xuống: '“Thần, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Mạnh Ngọc cũng xoay người, giúp Mạnh Dương trấn áp anh: “Thần, cậu bình tĩnh lại một chút!”
Mạnh Văn cũng bình thường trở lại, vỗ về Hi Thần đang bị trấn áp: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể khẳng định người chết không phải Vân Khanh, vậy Vân Khanh đi nơi nào? Tại sao không, liên lạc với chúng ta? Mộ Hi Thần, sự việc càng lúc càng phức tạp, cậu nhất định phải bình tĩnh!”
Mộ Hi Thần rốt cục bình tĩnh lại, thả lỏng thân thể, không giãy giụa nữa, Mạnh Dương cùng. Mạnh Ngọc nhìn nhau, buông anh ra.
Mộ Hi Thần thở hổn hển, đôi mắt ngấn Cô ấy bị tôi làm tổn thương, cho nên bỏ đi, tôi phải đi tìm cô ấy, đã lâu như vậy không tìm cô ấy, cô ấy nhất định rất đau lòng.”
Anh em nhà họ Mạnh không khỏi trầm. mặc.
Mạnh Văn lắc đầu: “Ngày đó luật sư Đoàn đi đón cô ấy, cô ấy lấy hơn một nghìn luật sư Đoàn, nói quay về Tình Xuyên lấy đồ, sau đó về nhà họ Mạnh. Cô ấy định trở về nhà họ Mạnh, vốn không nghĩ không từ mà biệt với chúng ta, luật sự Đoàn nói cô ấy còn hỏi thăm sức khỏe của ông nội, cô ấy đã quan tâm sức khỏe của ông nội như thế thì sẽ không làm những chuyện khiến ông nội lo lắng!”
Mạnh Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi bị ba người đàn ông mặc đồ đen dẫn đến cửa sau, ba người đàn ông đó rõ ràng là đang đuổi theo người phụ nữ lên xe taxi, chẳng lẽ lúc đó trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, hay là Vân Khanh đã nhìn thấy thứ gì, hiểu lầm có người muốn hại cô ấy, cho nên cô ấy mới trốn đi?”
Mạnh Văn cau mày: “Có tra được lai lịch của ba người kia không?”
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Vội vàng quá, không, nhìn rõ mặt, nếu gặp lại, hẳn là nhận ra, video của bệnh viện đã bị hủy, không cách nào tìm được."
Mạnh Dương suy nghĩ: “Em đi tra ghi chép khám bệnh ngày hôm đó, chắc sẽ có được chút manh mối.”
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Người của liên minh Liệt Diễm đã kiểm tra rồi, lai lịch của những người khám bệnh đó cũng đã được kiểm tra, ngoại trừ một người là thiên kim Tư Tiểu Lâm của phó thị trưởng thành phố N, những người còn lại đều là người bình thường, còn Tư Tiểu Lâm đã cùng mẹ đến nước Anh vào chiều hôm đó, thậm chí còn kiểm tra thông tin vé máy bay, không có vấn đề gì, đúng rồi, Tư Tiểu Lâm này chính là bạn gái của Mộ Hi Trác.”
Ba người họ im lặng, chẳng ai quan tâm.
Mộ Hi Thần siết chặt tay đấm xuống giường, tâm trạng của anh không chỗ nào có thể trút ra.
“A Ngọc, ngày mai bắt đầu bố trí, tôi muốn để người nhà họ Mộ tin tôi đã quên đi Vân Khanh, một lòng vì tập đoàn quốc tế RS, bảo Gia Thụy triển khai hoạt động những công ty để không đó đi”
Mộ Hi Thần dần dần bình tĩnh lại: “Mạnh Dương, để tôi ở lại bệnh viện một tháng nữa, cho bọn họ chút thời gian sắp xếp.”
Mạnh Dương gật đầu: “Không thành vấn. để.”
Mạnh Ngọc có chút lo lắng: “Bây giờ Diệp Khinh Ngữ đang nắm quyền ở RS, đám Gia Thụy. sớm đã bị cách chức rồi.”
Mộ Hi Thần hừ lạnh một tiếng: '“Thông báo cho Diệp, tôi muốn bắt đầu sử dụng Không Thành, bảo Rose quay lại đi, tôi cần cô ấy giúp tôi yểm trợ, không phải muốn lấy tôi sao? Để xem cô ấy có thể chịu đựng được bao lâu.”
Ánh mắt Mộ Hi Thần lạnh lùng như khát máu.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Những chuyện này không thành vấn đề."