Chu Tư Vân đưa cô đi đọc theo con đường, chú hai Mạnh Thái Hồng, thím hai Dương Ấu An là bố mẹ của Mạnh Ngọc, chú ba Mạnh Thái Ninh, thím ba Lí Tuyết Phong là bố mẹ của Mạnh Dương, chú tư Mạnh Thái Bình, thím tư Tôn Ánh Thu là bố mẹ của Mạnh Thông.
Gien của nhà họ Mạnh quả thực rất tốt, mỗi người đều là ngoại hình cao IQ cao EQ cao.
Hiếm có nhất là, một hào môn đứng đầu như vậy, con cháu nhiều như vậy, lại vô cùng hòa thuận, giữa anh em, giữa chị em dâu, đều rất hòa hợp thân thiết, đang cười đùa vui vẻ, có thể cảm. thấy được thứ tình cảm sâu sắc.
Đây là điều mà trong kí ức của Tống Vân. Khanh chưa bao giờ cảm nhận được, chẳng trách Mộ Hi Thần nói cô sẽ thích nơi này.
Cô quay đầu nhìn Mộ Hi Thân đang ngồi bên cạnh ông nội Mạnh, anh cũng thấy cô được mọi người vây quanh, ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều.
Cô cảm nhận được sự thả lòng và an tâm của anh. Bọn họ là cùng một loại người, bất kì khi nào, đối mặt với bất kì ai đều sẽ phòng bị theo bản năng. Mà ở đây, lại là một nơi hoàn toàn khác, mọi người hoàn toàn khác.
Một người hầu đến bên ông cụ Mạnh nói nhỏ: “Ông chủ, cậu cả, cậu hai, cậu ba đều trở về rồi, sẽ đến ngay lập tức.”
Môi ông cụ Mạnh lộ ra một chút ý cười, nói lớn với quản gia: “A Đức, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ai cũng không được đến muộn, phạt bọn họ lau toàn bộ cửa kính trong nhài Bảo bọn họ ăn cơm không hằng hái theo đuổi con gái cũng không. tích cực! Cô gái tốt như vậy cũng không đến nhà họ Mạnh chúng ta!”
Ngoài cửa đã vang lên một tiếng ai oán: “Ông nội! Đừng chơi trò này nữa!”
Mạnh Dương đã bước nhanh tiến vào, phía. sau là Mạnh Văn và Mạnh Ngọc cũng nhanh chóng bước vào.
Tống Vân Khanh thầm nghĩ, xem ra gia quy xử phạt của nhà họ Mạnh thực sự rất có hiệu lực, thận trọng như Mạnh Văn và Mạnh Ngọc, hỏa hoạn cũng chưa chắc đã hành động nhanh như.
vậy?
“Ông nội, cho con một con đường sống đi!” Mạnh Dương nắm lấy cánh tay của ông cụ Mạnh làm ra đáng vẻ tuyệt vọng.
Mạnh Ngọc quét sạch người tỏng phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh: “RS sắp phá sản rồi? Cậu không cần làm việc à? Tống Vân Khanh cô cũng không cần đi làm hả? Sớm như vậy đã đến đây làm gì? Không có tình người sao!”
Mộ Hi Thần nhìn cũng không nhìn anh ta, chỉ ôm lấy vai Tống Vân Khanh, sửa lại mái tóc dài cho cô.
Ông nội Mạnh nhìn bọn họ thân mật, lập tức vỗ ngực: “Aiyal Cháu trai người ta đều đã có vợ, cháu trai của ông làm sao lại ngốc như vậy, ngay cả một cô gái cũng không thể dẫn về? Ông không, còn mặt mũi nào gặp người ta nữa, cô gái tốt như. vậy cháu trai ngu ngốc của ông cũng không thể cướp được, đánh nhau cũng thể đánh lại người ta, theo đuổi con gái cũng không được, ba người đều không có lấy một người giỏi giang, aiya, ông đây chết cùng không thể nhắm mắt!”
Cầm gậy ba toong chỉ về phía Mạnh Văn: "Cháu nói, sao cháu không theo đuổi Vân Khanh?”
Mạnh Văn duỗi tay, chỉ vào Mộ Hi Thần:" Ông nội, khi cháu tìm thấy cô ấy, tên nhóc này đã mang cô ấy đi kết hôn rồi.”
Ông cụ Mạnh trừng anh ta một cái, lại nhắm vào Mạnh Dương: “Còn cháu? Cháu sao không theo đuổi? Nghe nói cháu còn gọi con bé là đàn em?”
Mạnh Dương mắt trợn trắng: “Ông nội ơi, khi cháu biết cô ấy, cô ấy mới mười ba mười bốn tuổi, không thể ra tay!
Mọi người cười vang, mặt Tống Vân Khanh đều đỏ lên.
Cuối cùng ông nội Mạnh mới chỉ vào Mạnh Ngọc: “A Ngọc, kì thực ông nội vẫn luôn đặt rất nhiều kì vọng vào cháu! Cả nhà đều gửi gắm hi vọng vào cháu, sao cháu cũng bị người ta cướp trước?"
Mạnh Ngọc nhún vai: “Cháu cũng là quen biết cô ấy sau, với cả, cô ấy trông như cọng giá đỗ, cháu không coi trọng!”
Ông nội Mạnh híp mắt: "Ổ, vậy cháu coi trọng ai? Theo đuổi không được thì nói không theo đuổi được, để thua Hi Thần cũng không mất mặt, ngược lại cháu đánh nhau cũng không thắng được thằng bé, chỉ là, ông nội cảm thấy tiếc cho khuôn mặt của cháu.”
Tống Vân Khanh ngẩn người, công phu khích tướng của ông nội Mạnh thật đáng kinh ngạc.
Ông làm tổn thương cháu trai của mình, tưởng chừng như là đồ thừa thãi.
Mà Mạnh Văn, Mạnh Ngọc và Mạnh Dương hoàn toàn bất lực, đặc biệt là Mạnh Ngọc, đứng ở đó cả mặt đều xanh lại, oán hận trừng cô và Mộ Hi Thần.
Tống Vân Khanh buồn cười.
Giọng nói ông cụ Mạnh đột nhiên im bặt, ngay lập tức nhìn Mạnh Ngọc: “Cháu tại sao lại trừng người ta?”
Mạnh Ngọc nắm tay thành nắm đấm đưa lên môi hắng giọng, nhìn qua chỗ khác.
Ông cụ Mạnh lập tức hỏi Tống Vân Khanh, dùng giọng nói để tất cả nọi người nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Cô bé, đứa cháu này của ông rất đẹp trai, con có thích nó không?”
Tống Vân Khanh lắc đầu, ghé tai ông cụ, cũng. dùng giọng nói nhỏ như vậy nói: “Ông nội, cậu ấy quá đẹp, còn đẹp hơn cả con, cùng ra ngoài sẽ rất lúng túng, hơn nữa cậu ấy từ đầu đến chân đều rất ấu trĩ, không thể thích.”
Mọi người lại lần nữa cười vang, Tống Vân Khanh nhìn ra, trong số họ đương nhiên còn có bố mẹ của Mạnh Ngọc, đều thích nhìn cậu ta thất thố.
Cách gia đình này chúng sống với nhau rất kì lạ, nhưng cũng vô cùng đáng yêu. Ông cụ ha ha cười lớn, giơ ngón tay cái ủng hộ
Mạnh Ngọc gầm lên: “Mộ Hi Thần, quản người phụ nữ của cậu đi!”
Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh ngọt ngào. nhìn nhau, phớt lờ anh ta.
Mạnh Văn mím môi cười thầm: “Được rồi A. Ngọc, lần này là Hi Thần chiếm ưu thế, em cũng đừng kích động cậu ấy phát cơm chó nữa.”
Ông cụ Mạnh dùng gậy ba toong chỉ Mạnh 'Văn đang ngổi bên cạnh bố mẹ: “Cháu còn nói! Đầu đo đứa lớn như cháu đầu têu!”
Mạnh Văn ung dung ngồi xuống: “Ông nội, hay là ông cho cháu nghỉ phép nửa năm, cháu chuyên tâm đi tìm một người bạn gái?”
“Được!” Ông cụ Mạnh cao hứng nói.
“Không được, ông nội!” Mạnh Ngọc phản đối.
"Tại sao? Anh cả xin nghỉ phép để theo đuổi bạn gái, lí do chính đáng.” Ông cụ Mạnh nhìn chằm chằm.
''Vậy Mạnh thị ai quản lí? Đừng hòng ném cho cháu!” Mạnh Ngọc biết ông nội hoàn toàn có thể làm được, mà anh cả căn bản sẽ không dùng nửa. năm này để theo đuổi bạn gái, anh ấy sẽ chỉ dùng thời gian nửa năm tránh bị quấy rầy, cuối cùng đau khổ vẫn chính là anh ta.
“Không ném cho cháu thì ném cho aï? Nó làm tổng giám đốc cháu là phó tổng giám đốc, đương nhiên nó nghỉ phép thì cháu lớn nhất!” Ông cụ Mạnh nói đúng lí hợp tình.
"Vậy cháu cũng nghỉ phép! Cháu cũng đi theo. đuổi bạn gái!” Mạnh Ngọc nghiến răng, chỉ vì anh ta biết, chuyện này thực sự có thể trở thành sự thực, hiện tại nếu như đè Mạnh thị lại lên người anh ta, anh ta sẽ thực sự bận đến thở cùng khó khăn.
Ông cụ Mạnh bĩu môi không cho là đúng: "Thôi ngay, còn muốn lừa ông, cháu dùng bốn cô thư kí xinh đẹp đó lừa ông bao nhiên lần rồi? Bây giờ đến một người cũng không thành công, để họ ở bên cạnh để giúp cháu từ chối khéo, đừng đi! Ông còn bị mắc lừa thì ông đã không phải ông của cháu!”
Tống Vân Khanh vui vẻ trong lòng, thì ra bốn cô gái xinh đẹp đó vì vậy mà tới, còn có công dụng kia.
“Cháu nói là sự thật, cháu hiện tại đang theo. đuổi một nữ sinh, Tống Vân Khanh có thể làm. chứng, cô gái cháu thích là bạn tốt của cô ấy!” Mạnh Ngọc đốc toàn lực, đánh nhau là loại chuyện thô lỗ, dù thế nào anh ta cũng không quan tâm, nhưng không thể để mọi người cho rằng. ngay cả việc theo đuổi nữ sinh cũng thua Mộ Hi 'Thần được? Tốt xấu gì anh ta trông cũng đẹp hơn Mộ Hi Thần không phải sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn Tống. Vân Khanh, ai cũng mừng rỡ.
Tống Vân Khanh sợ hãi không nhịn được dựa vào Mộ Hi Thần.
Dương Ấu An đã nắm lấy tay cô: “Vân Khanh, nói cho thím hai, A Ngọc nói có thật không? Nó đang theo đuổi bạn thân của cháu à?” Khuôn mặt mĩ lệ của Dương Ấu An vô cùng phấn khích, những người khác cũng mong đợi nhìn cô.
Tống Vân Khanh không nhịn được nhìn Mộ Hi “Thần, Mộ Hi Thần chỉ mỉm cười, cô lại nhìn ba anh em nhà họ Mạnh, ông cụ Mạnh đã nói: “Nhóc 'Vân Khanh, đừng quan tâm chúng, cháu nói những gì cháu biết là được, cháu nói cho chúng ta biết có phải thật không?”
Tống Vân Khanh đành phải gật đầu: “Cậu ấy đang theo đuổi bạn thân của cháu, nhưng--”
'“Thật sự, quá tốt rồi.” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nhưng, bạn của cháu không có đồng ý với cậu ấy.” Tống Vân Khanh kì thực không nhẫn tâm giội gáo nước lạnh cho mọi người, nhưng vấn để liên quan đến Dao Dao, cô không thể qua loa.
“Cháu làm chứng, anh hai theo đuổi là con gái riêng của cô giáo của cháu, cũng là đàn em của cháu, đàn em không thích người đàn ông quá đẹp trai, vậy nên không đồng ý làm bạn gái của anh hai.” Mạnh Dương giơ tay cắt ngang.
“Oái!” Ngay lập tức bị Mạnh Ngọc đá một cái.
Trong phòng khách tĩnh lặng trong giây lát, tập thể không nói lời nào, tiếp theo phát ra một tràng cười không mấy thiện cảm.
'“Thật sao? Không ngờ A Ngọc cũng có ngày. hôm nay?”
“Ôi trời, A Ngọc bị từ chối? Quá tốt rồi! Ha ha ha...”
“Còn có cô gái mà A Ngọc không theo đuổi được? Tốt! Ha ha ha...”
“A Ngọc, cháu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha...”
- --
Tống Vân Khanh hoang mang nhìn người nhà nhà họ Mạnh sôi nổi phê bình, Mạnh Văn và Mạnh Dương đồng tình nhìn Mạnh Ngọc, Tống. 'Vân Khanh dường như nhìn thấy một hồi gió thu quét lấy lá rụng từ trên người Mạnh Ngọc, hình ảnh này, không nỡ nhìn thẳng.
"Vân Khanh, Vân Khanh, bạn của cháu đẹp không? Thím thích cô gái đẹp!” Dương Ấu An cùng mọi người cùng nhau làm tổn thương con trai xong, bắt lấy Tống Vân Khanh hỏi trọng điểm, bà hẳn là yêu cái đẹp.
Tống Vân Khanh nặng nể gật đầu: “Đẹp, thím hai, Dao Dao đến từ khoa đạo diễn của học viện điện ảnh, vẫn chưa tốt nghiệp, cậu ấy bây giờ là diễn viên và người mẫu, bố mẹ của cậu ấy đều là giảng viên của trường đại học M của chúng. cháu.”
Không quan tâm Mạnh Ngọc có thể theo đuổi được Dao Dao không, cô cũng không hy vọng. người của nhà họ Mạnh vì nghề nghiệp mà không thích cô ấy.
Dương Ấu An lôi kéo cô đi tới trước mặt của ông nội Mạnh: “Bố, bố, người nghe thấy chứ, cô gái Mạnh Ngọc theo đuổi là diễn viên, rất xinh đẹp.”
Ông nội Mạnh quả nhiên hài lòng: “Tốt, vậy A Ngọc cháu có thể nghỉ phép để theo đuổi bạn gái.
Mạnh Ngọc đắc ý vừa muốn cảm ơn ông, nội.
. Mạnh Văn đã mở miệng: “Không cần phải cho nó nghỉ, ông nội, ông nghĩ mà xem nó không cần nghỉ phép mà đã tìm được mục tiêu rồi, còn cho nó nghỉ phép làm gì? Nó theo đuổi người ta nửa. tháng, công việc và theo đuổi nữ sinh đều không chậm trễ.”
“Anh cả--”
“Có lí, A Ngọc năng lực rất tốt, vậy không cần nghỉ phép nữa, công việc và theo đuổi nữ sinh cả hai đều không chậm trễ!” Ông nội Mạnh vỗ vỗ vai cháu hai.
"Anh cả, không thể độc ác như vậy!” Mạnh Ngọc nhìn chằm chằm Mạnh Văn.
Mạnh Văn cười ấm áp: “Ông nội khen em, em phải cố gắng hơn! Đợi em thành công sẽ lên chức tổng giám đốc, để thay thế anh.”
“Anh đừng hòng!” Mạnh Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Anh cả tâm địa đen tối không bao giờ quên tính kế chơi cậu, luôn nghĩ muốn ném Mạnh thị cho cậu, không có cửa đâu!
Bên đó Tống Vân Khanh bị vây quanh hỏi chuyện về bạn gái Mạnh Ngọc, Tống Vân Khanh
có chút chống đỡ không nổi, Mộ Hi Thần mới nói: “Các chú các thím, mọi người phải giữ bí mật về bạn gái của Mạnh Ngọc, biết nhiều như vậy không. còn mới mẻ nữa đúng không?” Tận dụng thời cơ kéo Tống Vân Khanh ra ngoài.
Cuối cùng người giúp việc đi tới xin chỉ thị dọn cơm, để tài này mới kết thúc.
Tống Vân Khanh thừa cơ kéo ống tay áo Mạnh Ngọc: “Ãnh, thực sự muốn theo đuổi Dao Dao?
Mạnh Ngọc nhìn cô: “Tôi còn phải nói bao nhiêu lần? Các người lại sao đều cho rằng tôi không thực lòng?”
Tống Vân Khanh nhìn mặt anh ta ra vẻ tức. giận, lè lưỡi: “Sợ rằng Dao Dao sẽ không đồng ý anh đâu?”
Mạnh Văn khoác vai cô: “Yên tâm đi, đẹp trai không bằng chai mặt, thằng nhóc này đang dùng chiêu đó đấy.”
Mộ Hi Thần kéo cô qua, tuyên bố chủ quyển: "Anh cả, Vân Khanh là vợ tôi.”
Mạnh Văn đấm một cái lên vai anh: “Vân Khanh là em gái tôi.”
“Cô ấy đã kết hôn với tôi rồi, là vợ của tôi!”
Mạnh Dương phụ họa: “Được rồi, Mộ Hi Thần, bây giờ chúng tôi là nhà mẹ đẻ của Vân Khanh, cậu tốt nhất vẫn nên thu liễm chút đi.”
Đi tới trước mặt của Chu Tư Vân và Mạnh Thái. Hòa ngoảnh đầu, cười nói: “Đúng vậy, sau này chúng tôi chính là nhà mẹ đẻ của Vân Khanh, Hi Thần, cháu phải đối xử thật tốt với con gái của chúng tôi.
Mộ Hi Thần lại cười cung kính đáp: “Vâng, cháu nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”