Mạnh Dương không hỏi vì sao Tống Vân Khanh lại chung sống với Mộ Hi Thần, anh ấy chỉ dặn dò tỉ mỉ cho Tống Vân Khanh biết những điều cần chú ý khi chăm sóc và kiêng khem trong việc ăn uống, Tống Vân Khanh còn sợ bản thân sẽ nhớ. sót, đều ghỉ chép rõ ràng lên giấy, lại dùng nam. châm gắn lên tủ lạnh.
Mạnh Dương lắc đầu, nói với Tề Vũ và Bành Việt: “Rốt cuộc là tên kia đã tích đức gì mà có thể có được một cô gái tốt như thế này?”
'Tống Vân Khanh được khen ngợi, mặt hơi đỏ lên.
Bành Việt cười hắc hắc nói: “Bác sĩ Mạnh, kiếp trước đại ca của tôi đã cứu vớt Trái Đất đó."
Mạnh Dương và Tống Vân Khanh đều cạn lời, Mạnh Dương gật đầu: “Tôi không biết anh ấy có cứu vớt địa cầu hay không, nhưng mà tôi lại dám khẳng định da mặt của các anh đều rất dày.”
Bành Việt lại cười: “Cảm ơn lời khen của bác sĩ Mạnh.”
Mạnh Dương không để ý đến anh ấy, nói với 'Tống Vân Khanh: “Em cũng cẩn thận chút đầu, đầu óc của mấy tên này đều có vấn đề, coi chừng, bị bọn họ dạy hư đó.”
'Tống Vân Khanh đỏ mặt không biết nên nói cái gì bây giờ.
Mạnh Dương đi đến cửa, quay đầu lại nói với cô: “Em đi khuyên Dao Dao, bảo cô ấy đi thăm. thấy đi, tôi cảm thấy thầy đã có chút mềm lòng rồi.”
Tống Vân Khanh gật đầu la lịa: “Dao Dao đang quay phim mới, bọn tôi đã bàn trước rồi cậu ấy quay phim xong là tôi lập tức về nhà cùng, cậu ấy, sẽ quỳ đến chừng nào bác Sở đồng ý tha thứ cho cậu ấy thì thôi."
Mạnh Dương kinh ngạc, nhẹ nhàng lắc đầu: “ Hai đứa em tự liệu mà làm đi, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói.”
“Cảm ơn sư huynh Mạnh Dương.” Tống Vân Khanh ngoan ngoãn nói.
Tiễn Mạnh Dương đi rồi, cô mới xoay người nhìn Lâm Gia Thụy, Bành Việt và Tề Vũ.
Bành Việt vô cùng biết điều, vội vàng giải thích: “Chị đâu, tối hôm kia đại ca đã về rồi, chỉ là anh ấy bị thương nặng quá, mất máu nhiều nên không dám nói cho cô, hôm qua cô gọi điện thoại đến bị anh ấy nghe được, anh ấy sợ cô lo, nhất quyết phải chạy về với cô.”
Bành Việt càng nói lại càng không có tự tin.
'Tống Vân Khanh gật đầu, cô có thể thông cảm.
Lâm Gia Thụy mượn phòng sách của Tống. Vân Khanh, để Bành Việt và Tề Vũ ở lại, một phần là để giúp đỡ Tống Vân Khanh chăm sóc Mộ Hi Thần, một phần là để làm nhân viên liên lạc.
Tống Vân Khanh dần dần bình ổn cảm xúc lại, cho dù như thế nào, Mộ Hi Thần đã ở bên cạnh cô, cho dù có bị thương thì cũng tốt hơn là không có. chút tỉn tức nào.
Cô dựa theo lời dặn đò của Mạnh Dương, liệt kê ra một đống đanh sách thức ăn, chuẩn bị đi siêu thị mua sắm, Bành Việt và Tể Vũ xung phong nhận nhiệm vụ này.
Cô thì đến phòng sách dọn đẹp lại một vài thứ.
Nhìn đồng hồ, cô lặng lẽ vào phòng ngủ, ngồi quỳ ở mép giường, dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn gương mặt an tĩnh lúc đang ngủ của Mộ Hi Thần.
Cô đột nhiên có cảm giác trái tìm đang dần được lấp đầy.
Người đàn ông mà cô tiện tay chộp đến này đã đặt cô vào trong lòng, giờ phút này, cô đã tin rằng, anh yêu cô.
“Anh đẹp không?” Mộ Hi Thần đột nhiên mở miệng.
“Á!”Tống Vân Khanh hoảng sợ ngã ngồi xuống thảm.
Mộ Hi Thần cười khẽ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô: “Bà xã nhìn anh lâu như thế, có phải đã bị anh mê hoặc rồi không?”
Mặt Tống Vân Khanh đỏ lên, may mà có rèm che, bên trong khá tối.
Cô có chút chật vật bò dậy, không để ý đến lời anh nói, đặt tay lên trán anh kiểm tra: “Sư huynh Mạnh Dương nói phải quan sát xem anh có sốt hay không.”
Mộ Hi Thần nằm yên để cho cô đặt một tay. lên trần cô, tay còn lại sờ trần anh.
“Nhiệt độ giống em, không sốt.” Tống Vân Khanh lầm bẩm nói một mình.
“Sao em quen với Mạnh Dương vậy?” Mộ Hi Thần hỏi.
“Anh ấy là học sinh của giáo sư Sở, cũng là ba của Dao Dao, bọn em quen nhau từ trước rồi.” Tống Vân Khanh đáp.
“Anh ấy là bác sĩ tư nhân của anh sao? Em nhớ hình như anh ấy làm việc ở bệnh viện trung tâm nào đó mà? Hình như còn là bác sĩ khoa ngoại rất nổi tiếng nữa." Tống Vân Khanh ngẫm lại Bành Việt nói là gọi bác sĩ tư nhân đến.
Mộ Hi Thần mỉm cười gật đầu: “Anh ấy là em họ của Mạnh Ngọc.”
Miệng Tống Vân Khanh đã há to thành hình chữ O, một lúc sau mới nói: “Thế giới này nhỏ thật đó.”
“Đúng vậy!” Mộ Hi Thần gật đầu.'Tống Vân Khanh nuốt nước bọt: “Mấy hôm trước em còn gặp anh họ của Mạnh Ngọc, là Mạnh Văn.”
“Ồ? Sao bà xã còn biết cả anh Mạnh nữa?” Mộ Hi Thần có chút tò mò.
'Tống Vân Khanh vò rối tóc của mình, suy nghĩ một lúc, mới kể lại chuyện trong công ty: “Anh ấy nói ba mẹ của anh ấy là bạn thân của mẹ em, bọn họ tìm em rất lâu, anh ấy còn nói lúc trước em gọi anh ấy là anh Văn, nhưng mà em không nhớ nổi.
Mộ Hi Thần, em đã mất đi một vài ký ức, dạo gần đây cứ có cảm giác đã quên mất chuyện quan trọng nào đó, nhưng lại nhớ không ra.”
Mộ Hi Thần từ từ đuỗi tay xoa nhẹ hàng mày đang nhíu của cô: “Không sao, nếu mất rồi thì chúng ta từ từ tìm lại, rồi sẽ có ngày tìm được thôi.
Vân Khanh của anh đã quên mất lời hứa với anh. Trong lòng anh có hơi đau.
Nhưng mà không sao cả, bọn họ có thể bắt. đầu lại từ đầu, giống như bây giờ, không bị lời hứa hẹn kia trói buộc, tự nhiên yêu nhau, không phải sẽ càng tốt hơn sao?
“Đi làm bị ăn hiếp sao?” Anh cũng không bỏ qua chuyện cô vừa mới kể.
Tống Vân Khanh không quá để ý nói: “Không có gì, bây giờ không có ai đám đến kiếm chuyện với bọn em, mọi chuyện đều rất thuận lợi, hơn nữa còn hợp tác với tập đoàn nhà họ Mạnh, em và 'Tu Quân trở thành nhân viên liên lạc, còn tự đo hơn rất nhiều, anh Mạnh Văn đối xử rất tốt với bọn em.”
“Thế giới này nhỏ thật, không ngờ em đã quen biết được ba người trong số các anh em nhà họ Mạnh rồi.” Mộ Hi Thần cười nói.
“Nhà họ Mạnh còn có anh em khác sao?” 'Tống Vân Khanh tò mò hỏi.
“Còn có một người nữa, tên là Mạnh Thông, nhỏ hơn em, còn đang học cấp ba. Hôm nào có cơ hội anh dẫn em đến nhà họ Mạnh, em chắc chắn sẽ thích nơi đó.” Mộ Hi Thần cảm thấy Tống Vân Khanh chắc chắn sẽ thích nhà họ Mạnh, những, người chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình như bọn họ đều sẽ rất thích nhà họ Mạnh.
““Anh Mạnh Văn nói ba mẹ anh ấy quay về sẽ đến thăm em. Mộ Hi Thần, anh kể cho em nghe chút chuyện về nhà họ Mạnh đi.” Tống Vân Khanh có một loại cảm giác không thể nào hình dung được, cô có chút chờ mong, lại có hơi sợ, muốn có được càng nhiều ký ức về mẹ, lại không đám đối mặt với những ký ức đã mất đi của cô. Ánh mắt Mộ Hi Thần vô cùng dịu đàng: “Ông cụ nhà họ Mạnh có bốn trai một gái, hai vợ chồng. bác cả là nhà thiết kế thời trang, có công ty riêng, hai vợ chồng bác hai là nhà thiết kế nội thất, cũng tự thành lập công ty riêng luôn, hai vợ chồng bác ba là giáo sư đại học, còn vợ chồng bác tư là nhân viên kế toán, cuối cùng ở lại tập đoàn nhà họ Mạnh, bác gãi cũng rất giỏi, ở lại tập đoàn nhà họ Mạnh tự gánh vác một vùng, con rể là bác sĩ.”
"Woa, nhà bọn họ có suy nghĩ tân tiến thật mỗi một đứa con đều có thể làm chuyện mà mình thích.” Tống Vân Khanh lập tức có hảo cảm với nhà họ Mạnh.
Không cần bàn đến những gia tộc giàu có đỉnh cấp như nhà họ Mạnh, chỉ tính riêng đến những. gia tộc như nhà cô và nhà họ Vệ, con cái đều phải học kinh tế, cô học máy tính đã coi như khác loài lắm rồi, cứ nhìn Thẩm Nhã Văn, Vệ Tử Kiệt, đến cả Vệ Tử Mỹ cũng phải học chuyên ngành liên quan đến việc quản lý, chính là vì để sau khi tốt nghiệp có thể làm việc cho công ty của gia tốc, nhà họ Mạnh lại có thể làm như thế, thật sự không dễ dàng gì.
Mộ Hi Thần cười khẽ: “Bọn họ có thể làm những gì bọn họ thích là bởi vì lúc trước ông cụ Mạnh rất giỏi, không cần bọn họ giúp, sau đó ông, cụ già rồi cũng phải tìm kiếm người nối nghiệp, cho nên đời cháu sẽ không còn được may mắn như thế nữa.”
“Anh đang nói Mạnh Văn và Mạnh Ngọc sao? ” Hiển nhiên Mạnh Dương không nằm trong danh sách này, bởi vì anh ấy đã làm bác sĩ.
Mộ Hi Thần gật đầu mỉm cười: “Ngay từ khi còn nhỏ ông cụ Mạnh đã cố ý bồi dưỡng Mạnh Văn và Mạnh Ngọc. Hơn nữa ông ấy cho rằng có hai đứa cháu làm trong ngành này là đủ rồi, những. người khác cứ tiếp tục dựa theo sở thích của mình là được, cho nên Mạnh Ngọc luôn cảm thấy cậu ấy bị buộc phải đi làm ăn, nếu cậu ấy là đứa đứng hàng thứba thì nói không chừng đã tránh được kiếp nạn này rồi.
"Xì, anh ấy chỉ thích làm ra vẻ thôi! Không, phải anh Mạnh Văn cũng giống thế sao?” Tống. 'Vân Khanh lèm bèm về Mạnh Ngọc, bảo vệ Mạnh 'Văn lúc nào không hay.
Mộ Hi Thần nhìn cô: “Xem ra em rất có thiện cảm với Mạnh Văn.”
Tống Vân Khanh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc nói: “Em cũng không rõ lắm, em không nhớ gì về anh ấy cả, nhưng lại sẽ cảm thấy anh ấy rất thân thiết, rất, quen thuộc.”
“Vậy anh thì sao?” Mộ Hi Thần nhìn cô, trong lòng có chút hồi hộp.
Tống Vân Khanh vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve drap giường, rũ mắt nói: “Mộ Hi Thần, em cứ luôn cảm thấy em đã quên mất thứ quan trọng gì đó không nhớ ra được, nhất là khi ở cạnh anh, cảm giác này sẽ càng rõ ràng hơn.”
Mộ Hi Thần thẩm thở dài, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không cần sốt ruột, chờ anh lành vết thương rồi lại dẫn em đến chốn cũ xem thử, có lẽ, có lẽ em sẽ nhớ ra được gì đó.”
Hai mắt Tống Vân Khanh sáng ngời, đã gần mười năm cô không về nơi đó rồi, vội vàng gật đầu lia lịa.
“Không phải em nói hôm nay muốn đi thăm cô Sở sao?” Mộ Hi Thần lại đời đề tài đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================
Câu nói này lập tức làm cô bừng tỉnh.
“Tiêu rồi, em quên mất chuyện này.” Cô nhảy cẵng lên cẩm điện thoại, thật ra lúc nãy cô còn
đang định hỏi tại sao Mộ Hi Thần lại bị thương,
Tống Vân Khanh cầm điện thoại ngồi xuống tấm thảm cạnh mép giường, cô lót cho Mộ Hỉ Thần thêm một cái gối nữa, như thế này nói chuyện cũng sẽ tiện hơn, cô lại suy nghĩ một lúc, dọn luôn laptop của cô đến mép giường.
"Nếu anh muốn làm cái gì thì em làm giúp. anh.” Tống Vân Khanh vừa nói vừa mở điện thoại ra xem tin tức.
Cô muốn xem thử xem có tin tức gì về Dao Dao không.
"Woa!” Tống Vân Khanh chấn động.
"Sao vậy?” Mộ Hi Thần hỏi.
Tống Vân Khanh đưa điện thoại qua, cho anh xem chung.
Bây giờ trong tin tức giới showbiz toàn là tin tức về Sở Mạc Dao và Điền Mỹ
“Nữ diễn viên mới nổi vì cướp vai diễn mà không từ thủ đoạn.”
“Nữ diễn viêngạo cội bị diễn viên mới đánh thê thảm.”
“Vô giáo dục, sinh viên học viện điện ảnh có phẩm chất tôi tệ, đánh nhau với tiền bối.”
“Sở Mạc Dao biến khỏi showbiz.”
Trên mạng đã nghiêng về một phe, tất cả đều đang trách mắng Sở Mạc Dao, còn có một đoạn. video Sở Mạc Dao đánh Điền Mỹ.
Điển Mỹ còn khóc lóc than thở với các phóng viên phỏng vấn, kể lể bản thân bị Sở Mạc Dao ăn hiếp, ấm ức, mỗi một câu nói đều đang ám chỉ Sở Mạc Dao có người đứng phía sau chống lưng.
Cư dân mạng bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, có người nhanh chóng đào bới bốc phốt Sở Mạc Dao.
Nói cô ấy vì muốn giành được vai diễn, từ khi còn là sinh viên đã bắt đầu bò lên giường đạo diện.
Nói cô ấy mới mười hai tuổi đã bắt đầu yêu sớm, đổi bạn trai như thay quần áo.
Nói cô ấy ra vẻ dịu đàng trước mặt người khác, sau lưng lại vô cùng độc ác, không có lễ phép, thích giở thói siêu sao, giành tình cảm, không ai có thể sánh bằng.
Mọi chuyện đều được miêu tả như thật.
'Thậm chí còn có đạo điển đứng ra làm chứng nói Sở Mạc Dao vì muốn có vai điễn mà bò lên. giường ông ta, còn có mấy thằng con trai tung ảnh chụp, nói Sở Mạc Dao từng là bạn gái của bọn họ.
“Quá đáng! Quá đáng mà! Video này rõ ràng, đã bị cắt ghép ác ý! Những người kia đang bôi nhọ người khác!” Tống Vân Khanh giận đến phát run.
Cô cầm điện thoại gọi ngay cho Sở Mạc Dao: “ Dao Dao, cậu đang ở đâu?”
"Ở nhà, không ra ngoài được.” Giọng nói của Sở Mạc Dao có vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Trên mạng có người thuê acc clone nói xấu cậu.”
“Ù, tớ biết rồi, tớ đã khóa bình luận ở Weibo rồi.” Sở Mạc Dao vô cùng bình tĩnh.
“Bọn họ quá đáng thật! Đay là đang bôi nhọ!” 'Tống Vân Khanh vô cùng tức giận.
Sở Mạc Dao cười khẽ: “Cục cưng, bình tĩnh, ngay từ ngày đầu tiên tớ gia nhập giới giải trí thì cũng đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần sẽ bị bôi nhọ, chẳng qua lần này có hơi oan thôi, Steven đã xử lý rồi. Tớ và Tú Tú đang ở trong nhà, không lo ăn không lo uống, nhưng mà cậu đó, nhất định không được đến đây, phóng viên có mặt ở khắp mọi nơi, cậu không có kinh nghiệm, coi chừng bị bọn họ bắt được.”
'Tống Vân Khanh vốn định lập tức chạy qua đó, nghe được lời này, ngẫm lại cảm thấy cũng, đúng: “Vậy được rồi, tớ ở trên mạng xử lý bọn họ vậy!”
Sở Mạc Dao cười: “Ù, cũng được đó, ở trên mạng thì cậu cứ tùy ý, tớ tin tưởng thực lực của cậu, nhớ làm nhẹ tay thôi.”
"Ù, tớ biết rồi, tớ đi tìm ra mấy tên dám nhận là bạn trai của cậu trước, còn có mấy tên đạo diễn kia nữa, tớ sẽ xử đẹp bọn họ luôn!” Tống Vân. Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Mạc Dao cười to: '*Vân Khanh bé nhỏ của tớ ơi, sao tớ lại yêu cậu đến thế chứ! AI Vậy tớ mặc niệm trước cho mấy tên đó vậy.”
'Tống Vân Khanh cạn lời: “Cậu để ý chút đi được không, còn đi mặc niệm cho mấy người đó nữa, cậu lo mà mặc niệm cho bản thân mình trước đi”
Sở Mạc Dao không thèm để ý nói: “Dù sao tớ không đọc, bọn họ muốn nói cái gì thì cứ nói, chuyện bi ai nhất khi diễn kịch chính là không có ai xem, tớ không thèm làm người xem của bọn họ đâu!”
'Tống Vân Khanh vô cùng bội phục, phục sát đất, đây mới là Sở Mạc Dao, là nữ thần của cô!