Tống Vân Khanh vỗ tay cô nói: “Tớ hiểu mà, Tu Quân, cảm ơn cậu đã tốt với tớ như thế, nếu tớ cần thì nhất định sẽ mở lời với cậu, nhưng hiện tại tớ không thể lấy số tiền này của cậu được, tớ muốn bản thân tự cố gắng.”
Tu Quân ngước mắt nhìn Tống Vân Khanh: “ Được! Vậy cậu phải nhớ rõ, tớ là bạn thân của cậu, chỉ cần cậu mở miệng, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu, cho dù là về mặt tiền bạc hay chuyện khác cũng thế, ngoại trừ anh trai tớ ra, cậu chính là người thứ hai đối xử tốt với tớ, che chở cho tớ như thế!”
Tống Vân Khanh mỉm cười gật đầu, cô hoàn toàn hiểu được ý của Tu Quân, cũng hiểu rõ sự hồn nhiên và ngây thơ của Tu Quân.
Cô ấy là một đứa bé từng bị bạo hành, sau khi được cứu ra rồi lại được anh trai bao bọc quá kỹ' càng, có cái nhìn quá phiến diện và ngây thơ đối với lòng người và sự đời.
Tu Quân, nếu cậu và anh cậu sống nương tựa lẫn nhau, vậy cậu phải biết suy nghĩ cho bản thân và anh trai của cậu, chẳng hạn như chuyện kết hôn của anh trai, còn có chuyện cưới gả của cậu sau này, số tiền này đến lúc đó sẽ phát huy tác dụng!” Tống Vân Khanh tốt bụng lên kế hoạch thay cho Tu Quân.
Tu Quân cười nhạt lắc đầu: “Tớ sẽ không kết hôn, tớ chỉ sống cùng với anh tớ, anh của tớ cũng sẽ không kết hôn.”
Tống Vân Khanh bật cười: “Sao lại thế được?”
Tu Quân rũ mắt xuống: “Nếu có người biết. được quá khứ của tớ rồi, làm gì còn có ai muốn cưới tớ nữa chứ? Cuộc sống của anh tớ tràn đầy. nguy hiểm, anh ấy cũng không muốn liên lụy người khác.”
Tống Vân Khanh vén tóc Tu Quân ra phía sau tai nói: “Đừng nói thế, cậu tốt như thế chắc chắn. sẽ có người thích, sau khi biết được chuyện quá khứ của cậu sẽ chỉ càng thêm đau lòng cậu mà thôi. Chẳng qua mẹ của tớ đã từng nói, làm con gái
không được tùy tiện yêu người khác, chúng ta phải biết yêu bản thân mình.”
Tu Quân gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Hai cô gái dựa vào trên ghế sofa, uống trà nói chuyện phiếm, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Chờ đến khi sáng sớm giật mình thức dậy, cơ thể khó tránh khỏi cơn đau nhức tê rần, bọn họ vui vẻ ngồi đậy, Tống Vân Khanh nhìn điện thoại, không có tin nhắn, Wechat, cũng không có cuộ điện thoại nào, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
"Vân Khanh, người mà cậu đang lo lắng là người yêu của cậu hả?” Tu Quân nhạy cảm cảm nhận được nỗi lo lắng của Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh ngẩn ra, chậm rãi nói: “Anh ấy, là ân nhân của tớ. Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện vì tớ, cứu tớ ra khỏi tình cảnh tuyệt vọng, tớ, còn chưa yêu anh ấy, cũng không đám yêu.
Đúng vậy, cô không đám yêu, trả giá tình cảm. chân thành là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ tấm lòng này ra, cô đã hai bàn tay trắng, không còn thứ gì.
Tu Quân cắn môi suy nghĩ một lúc, không hỏi nữa.
Hôm nay là cuối tuần, bọn họ không cần đi lắm.
Tu Quân ăn sáng xong, quyết định đến công ty của anh trai đi tìm trợ lý của anh ấy, cho đù như thế nào thì hôm nay cũng phải liên lạc được với anh trai mới được.
Tống Vân Khanh cũng rất hiểu tâm trạng của cô ấy lúc này.
Cô cũng muốn hỏi Bành Việt xem Mộ Hi Thần. như thế nào, nhưng mà cô lại không nói nên lời.
Bắt xe từ nhà Tu Quân về đến nhà, cô thật sự nhịn không được nữa, lại gửi Wechat cho Mộ Hi. 'Thần, một con chim cánh cụt ngu ngốc, một cái đầu heo nhỏ.
Đợi rất lâu cũng không thấy hồi âm.
Tống Vân Khanh thật sự không ngồi yên được nữa, quyết định đi đến đoàn phim của Sở Mạc Dao thăm ban, để tránh cho bản thân cứ suy nghĩ miên man mi
Tú Tú dẫn Tống Vân Khanh đi đến phòng. nghỉ của Sở Mạc Dao.
“Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?” Tống Vân Khanh hỏi Tú Tú.
Gương mặt có chút phúng phính của Tú Tú tràn đầy hưng phấn: “Kỹ thuật diễn của chị Dao Dao siêu giỏi, đạo điễn cực kỳ vừa lòng, mấy ngày này Steven vui muốn chết, bộ phim này chắc chắn sẽ làm cho chị Dao Dao nổi rần rần.”
Tống Vân Khanh cười, cô biết Dao Dao nhất định sẽ nổi tiếng mà, cô nhìn trái nhìn phải hỏi: Steven đâu? Sao không ở đây?”
“À, anh ấy đi bàn hợp đồng rồi, hiện tại chị Dao Dao có nhiều hợp đồng lắm, có kịch bản, rồi quảng cáo nữa...” Tú Tú đáp.
“Chị Vân Khanh, em dẫn chị đi coi chị Dao Dao đóng phim ha. Chúng ta đứng xa một chút thì sẽ không bị mắng.” Tú Tú giống như con nít đang. muốn khoe khoang món đồ chơi của mình vậy.
“Được thôi!” Tống Vân Khanh cũng muốn xem Sở Mạc Dao đóng phim thế nào.
Một lời hứa ba kiếp là một bộ phim lấy bối cảnh từ thời đân quốc, Sở Mạc Dao mặc một chiếc áo tỳ bà màu trắng ngà, phía dưới là một chiếc váy đài quá đầu gối màu lam, trong sáng động lòng người, lại quyến rũ đáng yêu, đang diễn với nam chính.
Tú Tú nói nhỏ bên tai Tống Vân Khanh: “Nam chính lần này chính là ảnh đế Vi Luân, nghe nói là bởi vì Điền Mỹ nên mới nhận vai này, sau đó đổi lại thành chị Dao Dao, anh ta còn định không diễn nữa, sau đó thử diễn cặp với chị Dao Dao một lần xong, anh ta không còn nhắc đến chuyện ngừng, chụp.”
'Tú Tú rất đắc ý, dùng ánh mắt tràn đầy sùng. bái nhìn Dao Dao.
Tống Vân Khanh cảm thấy buổn cười, mặc kệ anh ta là ảnh đế hay cái gì, chỉ cần anh ta có thể chống cự được sức quyến rũ của Dao Dao, cô sẽ lập
tức cúng bái anh ta ngay!
Đóng phim rất thuận lời, Sở Mạc Dao rất hiếm. khi nào bị NG, bầu không khí ở hiện trường vô cùng hài hòa.
Lúc này, đám đông đột nhiên xuất hiện xôn xao, Tú Tú đang kể cho Tống Vân Khanh nghe mấy chuyện thú vị diễn ra dạo gần đây, đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ xông đến trước mặt Sở Mạc Dao.
"Bốp!” Tiếng vang giòn tan vang lên, Sở Mạc Dao đã bị tát một cái.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tống Vân Khanh còn tưởng là đang đóng phim, vô cùng đau lòng, hỏi nhỏ với Tú Tú: " Không phải nói là cảnh đánh người này có thể lợi dụng góc quay để làm giả sao? Sao lại đánh thật rồi?”
Gương mặt xinh đẹp của Tú Tú đột nhiên thay đổi: “Không đúng, cô ta là Điền Mỹ, sao cô ta lại xuất hiện trong đoàn phim?”
Nói xong, cô ấy lập tức đẩy mọi người ra, chạy về phía Sở Mạc Dao.
Sở Mạc Dao cũng ngơ ngác trước tình huống. đột phát này, bị cú tát kia làm cho choáng váng, đầu óc.
Cô nhìn gương mặt lạnh như băng của Điền Mỹ ở đối diện, không khỏi ngẩn ngơ.
“Sở Mạc Dao, không ngờ cô lại là cái thứ đê tiện không biết xấu hổ đến mức này!” Điền Mỹ lộ ra vẻ mặt giận đữ.
“Cái thứ đê tiện ai cũng có thể làm chồng như cô chỉ giỏi việc giả nai, lừa sự đồng tình của người khác, vì cướp được vai điễn để nổi tiếng mà không tiếc bán đứng nhan sắc quyến rũ đàn ông!”
"Bốp!” Sở Mạc Dao vung tay lên tát trả trở lại, đánh mạnh đến mức làm Điền Mỹ phải lảo đảo.
Sở Mạc Dao tăng lớn âm lượng nói: “Sở Mạc Dao tôi đi thẳng ngồi nghiêm, vai diễn này là do tôi thử vai quang minh chính đại mới có được, cô muốn bôi nhọ tôi thì cũng phải lấy chứng cứ ra, tôi
tôn trọng cô là bậc tiền bối, nhưng cũng không có nghĩa là cô có quyền tát tôi!”
Ánh mắt Điền Mỹ trở nên hung dữ hơn: “Cô đám đánh tôi, cô là thứ gì mà đám đánh tôi!” Cô ta nhào lên túm lấy tóc Sở Mạc Dao, Sở Mạc Dao. không hề sợ hãi, bắt đầu đánh lộn với Điền Mỹ.
Mọi người đều ngẩn ra, người bên cạnh còn tưởng là thêm phân đoạn diễn nào đó, cho nên không có ai bước lên khuyên can.
Tú Tú chạy đến, muốn tách hai người ra, mọi người mới giật mình lấy lại tinh thần, cùng nhau xông lên tách hai cô gái này ra Điền Mỹ rống giận: “Sở Mạc Dao! Tại sao học viện điện ảnh chúng ta lại có thể dạy ra loại người bại hoại như cô hả? Cô làm trường học của chúng,
ta quá mất mặt rồi!” Sở Mạc Dao cười mỉa hỏi: “Rốt cuộc là ai mất mặt! Hành vi của cô mới khiến người ta cảm thấy trơ trên đó!”
Khó khăn lắm mới tách hai người ra được, Sở Mạc Dao bị đưa về phòng nghỉ, mặt cô đã sưng. phù, hôm nay chắc chắn là không thể diễn tiếp được nữa.
Hôm nay Steven không có mặt, Tú Tú cũng, không có cách nào để xử lý chuyện này, lại không thể gọi điện thoại liên lạc được với Steven, cô ấy sốt ruột đến mức đi vòng vòng, càng ngày càng có nhiều phóng viên tụ tập ở bên này, nghe nói Điền Mỹ đã ra ngoài nhận phỏng vấn rồi.
'Tú Tú không khỏi sốt ruột, muốn lao ra ngoài giải thích cho rõ ràng.
Sở Mạc Dao lại cản cô ấy lại, bây giờ nếu xuất hiện thì cũng chỉ là một trận hỗn chiến, để cho người ta hóng chuyện thôi.
Cô ấy bảo Tú Tú đi báo với đạo diễn,hôm nay tạm dừng, cô ấy đi về trước.
'Tống Vân Khanh bảo Sở Mạc Dao thay quần áo của Tú Tú, tranh thủ lúc hỗn loạn này để rời khỏi phim trường, đưa cô ấy về đến nhà, lại bảo Tú Tú tiếp tục liên lạc với Steven, giao chuyện còn lại cho bọn họ xử lý
Về đến nhà Sở Mạc Dao rồi, Tống Vân Khanh mới cẩn thận lấy nước đá đắp mặt cho cô ấy, vô cùng đau lòng hỏi: “Cô ta là ai vậy? Sao tự nhiên 'khi không lại nhào lên đánh cậu?”
Nước đá lạnh buốt làm Sở Mạc Dao liên tục suýt xoa, sau đó mới bình tĩnh nói: “Nghe nói đạo gần đây Điền Mỹ vừa mới đeo bám được ông chủ của công ty điện anh nào đó, xem ra ông chủ kia rất cưng chiều cô ta, cho nên cô ta mới đám làm như thế, nhưng mà cô ta làm vậy thì có ích lợi gì chứ?”
'Tống Vân Khanh nghĩ nghĩ nói: “Quá đáng. lắm đúng không? Là Mạnh Ngọc không thèm cô ta, cô ta trút giận lên người cậu làm gì?”
Sở Mạc Dao đỡ lấy túi chườm lạnh nói: “Cô ta không biết Mạnh Ngọc, chắc đến cả đạo diễn cũng không biết người đầu tư là Mạnh Ngọc?”
"Vậy sao cậu biết được.” Tống Vân Khanh khó hiểu.
Sắc mặt Sở Mạc Dao có chút mất tự nhiên: Không phải lần trước ở phim trường tớ ngứa mắt anh ấy sao? Tớ nói anh ấy ấu trĩ, bị Steven mắng, Steven mới nói cho tớ biết lai lịch của anh ấy.”
“Cậu... cậu nói Mạnh Ngọc ấu ti?” Tống Vân Khanh trợn tròn mắt.
Sở Mạc Dao gật đầu, hơi mất kiên nhân nói: "Vừa nhìn là biết ngay anh ấy ấu trĩ mà, cậu không, cảm thấy vậy sao?”
Sở Mạc Dao nói Mạnh Ngọc ấu trĩ, Mạnh Ngọc lại nói cô ấy ấu trĩ, sao giống mấy đứa nhóc trong, nhà trẻ quá vậy?
Nhưng mà nghĩ đến cảnh anh ấy giành thức ăn với Mộ Hi Thần, không khỏi gật đầu: “Đúng là tất ấu trĩ.”
Sở Mạc Dao thấy Tống Vân Khanh đồng ý với quan điểm của cô, vô cùng vui vẻ.
'Tống Vân Khanh chờ Tú Tú về cô nhất định phải quay về nhà mới rời đi,, dù sao còn có Tú Tú chăm sóc cho Dao Dao.
'Trong lòng cô vẫn còn lo lắng cho Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần vẫn không có tin tức gì.
Cô thật sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Bành Việt.
“Chị đâu, có chuyện gì sao?” Bành Việt nhanh chóng nghe máy.
Tống Vân Khanh đột nhiên im lặng.
“Cô muốn đi ra ngoài sao? Cần tôi đến đón cô hả?” Bành Việt hỏi.
“À, không phải, không phải.” Tống Vân Khanh vội vàng phủ nhận.”
“Tôi, tôi chỉ là, muốn hỏi thăm anh, ừm, Mộ Hi Thần, anh ấy, anh ấy có nói khi, khi nào về không?” Tống Vân Khanh lắp bắp, càng nói giọng, càng nhỏ.
Bành Việt đường như cũng hơi im lặng trong chốc lát.
"Ừm, không có gì, không có gì, tôi cúp máy. đây.” Tống Vân Khanh cảm giác đến cả đầu ngón chân của cô cũng đỏ lên luôn rồi.
Chị đâu, chắc tối nay đại ca sẽ về đến nhà, cô nghỉ ngơi sớm đi, không cẩn chờ anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ về khuya lắm.” Hôm nay Bành Việt có chút khác thường, giọng nói có phần trịnh trọng.
Chỉ là Tống Vân Khanh quá hoảng loạn, còn chưa kịp nghe kỹ đã vội vàng cúp máy.
Cô đặt tay trước ngực, vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình.
Anh sắp về rồi.
Cuối cùng anh cũng về rồi.
'Tống Vân Khanh không khống chế được mà mìm cười.
Cô chỉ lo lắng cho anh thôi, chỉ là lo lắng mà thôi, anh đã giúp đỡ cô nhiều như thế, là ân nhân của cô, về tình về lý, cô đều hi vọng anh sẽ bình an, không có ý gì khác.
Cô tự lặp đi lặp lại nói với bản thân, không có ý gì khác, đều tại mấy cơn ác mộng kia thôi.
Cô gọi điện thoại cho Tu Quân, cô không quá yên tâm cho cô ấy.
“Vân Khanh, anh tớ đã về rồi, nhưng mà anh ấy không được khỏe lắm, tớ đang chăm sóc cho. anh ấy, cậu không cần lo lắng cho tớ.” Trong giọng nói của Tu Quân có vui vẻ cũng có đau. lòng.
“Về là được rồi, nếu anh ấy bị bệnh thì cậu nhớ chăm sóc cho anh ấy cần thận.” Cuối cùng 'Tống Vân Khanh cũng coi như yên lòng.
“Ù,Vân Khanh, cảm ơn cậu!” Tu Quân nói từ tận đáy lòng.
“Không cần cảm ơn, người mà tớ luôn lo lắng cũng sắp về rồi, cuối cùng mây đen cũng đã tan hết.” Tâm trạng của Tống Vân Khanh tốt hơn rất nhiều.
Tống Vân Khanh chờ đến khuya mà Mộ Hi Thần cũng chưa về, cô cầm điện thoại, ngồi trên sofa ngủ gật.
'Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác bản thân rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, mũi ngửi được mùi hương bạc hà, Tống Vân Khanh tỉnh táo lại một chút.
Cô mở to mắt, trong bóng đêm nhìn thấy được một đôi mắt quen thuộc.
'“Mộ Hi Thần, anh về rồi?" Tống Vân Khanh. mềm mại cọ cọ lên ngực anh, cảm giác được người này thật sự tồn tại, duỗi tay ôm lấy cổ anh.
“Ù;" Anh cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn lên.
Tống Vân Khanh duỗi tay túm chặt lấy góc áo. của anh: “Anh định đi đâu? Anh đừng đi, anh đi rồi em lại nằm mơ thấy ác mộng.”
Giọng nói cô mềm mại ngọt ngào, mang theo chút cảm giác làm nũng mà chính cô cũng không nhận ra, tuy rằng đã mơ mơ màng màng, nhưng anh vẫn nghe thấy rất rõ ràng, đường như nơi mềm mại nhất trong lòng bị nhẹ nhàng cào vào, thoải mái, thích thú.
Anh nhẹ nhàng hôn lên giữa mày cô: “Được rồi, anh ở đây, không đi đâu hết, ở đây với em.
“Tiếng cởi quần áo sột sột soạt soạt vang lên, 'ống Vân Khanh cảm nhận được cánh tay quen. thuộc kia duỗi đến dưới cổ cô, cô lập tức điều chỉnh một tư thế thoải mái, cọ lên ngực Mộ Thần, rất muốn nói chuyện với anh, nhưng mà cô mệt quả, tối hôm qua cô luôn nói chuyện với Tu Quân, buổi sáng lại gặp phải chuyện Sở Mạc Dao, cô thật sự rất buồn ngủ.