"Ngài Mộ? Sao ngài lại đến đây?”
Thẩm Nghị quay người đi về phía cầu thang, đưa tay giữ lấy Tống Vân Khanh.
“Ngài Mộ, mời ngài vào phòng khách uống trà.”
Ngô Mạn Lệ nhanh chóng bước đến lối lên cầu thang đứng cạnh Thẩm Nghị, cố gắng ngăn Mộ Hi 'Thần lên lầu.
Mộ Hi Thần chậm rãi đi đến cầu thang, phía sau lưng là hai trợ lý Bành Việt và Hoa Xán đi theo, sắc mặt hai người đều lạnh lùng không có bất kỳ biểu tình gì.
Mộ Hi Thần đứng trước mặt Thẩm Nghị, anh cao hơn Thẩm Nghị một cái đầu, nhìn xuống. Thẩm Nghị với vẻ trịnh thượng.
“Tôi và vợ về lấy ít đồ dùng, làm sao? Ông Thẩm không cho lấy sao?”
Khí thế của anh khiến cho Thẩm Nghị bất giác quay đi không đám đối diện, cười nói.
"Sao ngài Mộ lại nói vậy chứ?”
Ánh mắt Mộ Hi Thần lướt qua ông ta, dừng lại trên mặt Tống Vân Khanh, trên khuôn mặt trắng. nõn còn hẳn nguyên dấu vết năm ngón tay đỏ bừng, khóe miệng còn đang rướm máu, đây là dấu tắt tai sao?
Lông mày Mộ Hi Thần nhíu chặt lại, cả người toát ra lạnh lẽo khiến cho những người đang có mặt không khỏi im lặng.
Bàn tay Mộ Hi Thần vuốt nhẹ lên má Tống. 'Vân Khanh, Tống Vân Khanh theo bản năng tránh đi, vết thương khiến cô đau đến mức hít một ngụm khí, trái tim Mộ Hi Thần bất giác cũng nhói theo, kéo cô vào trong lòng.
'Tống Vân Khanh ngượng ngùng cười một tiếng, vết thương đau đến mức khiến cô nước mắt lưng tròng, khóe miệng kéo đến mức đau đớn mới ngừng lại
“Mỗi lần gặp anh, em luôn trong bộ dạng chật vật thế này.”
“Từ này về sau đừng rời khỏi anh nữa, mỗi lần rời đi đều bị người khác khi đễ, làm sao anh có thể yên tâm được?”
Trong mắt Mộ Hi Thần đầy vẻ đau lòng.
'Tống Vân Khanh không kìm được mà rơi nước mắt.
Mộ Hi Thần trầm giọng nói.
“Ai làm?”
Ánh mắt anh quét qua Thẩm Dịch, Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn.
Ba người bất giác lùi lại một bước.
Ánh mắt Mộ Hi Thần rơi trên tờ giấy nằm trên mặt đất, Hoa Xán thấy vậy cúi người nhặt lên, nhìn lướt qua rồi đưa cho Mộ Hi Thần. ộ Hi Thần cầm lấy nhìn lướt qua, trên một nở ng cười nhàn nhạt.
“Ông Thẩm, ông muốn có cổ phần và tài sản thừa kế của Vân Khanh sao?”
'Thẩm Nghị chỉ cảm thấy trên trán toát mồ. hôi.
“Không, không, không, cái đó, ngài Mộ hiểu lầm rồi."
Mộ Hi Thần lắc lắc tờ giấy trong tay.
“Cái này chỉ là hiểu lầm sao? Tôi lại cảm thấy những gì viết trên đây rất nghiêm túc a, nhất định là đã được xem xét rất kỹ càng rồi, vắt kiệt Vân Khanh đến mức cái gì cũng không còn nữa đấy!"
Thẩm Nghị cười khổ một tiếng.
“Cái đó, ừm, là Nhã Văn muốn trêu chọc chị gái của nó thôi, là trò đùa ấy mà."
Mộ Hi Thần nhìn tờ giấy, sau đó nhìn Thẩm. Nghị.
“Õ, nhà họ Thẩm cũng khá giàu có, không ngờ con gái trong nhà cũng đùa giỡn hào phóng đến mức này? Còn có, ông Thẩm thật sự xem Mộ. Hi Thần tôi là trẻ con ba tuổi, nhìn mấy chuyện này mà không hiểu sao? Mặt Vân Khanh như vậy là xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Thẩm Nghị thoáng chốc trở nên trắng bệch.
'Ngô Mạn Lệ cố nặn ra nụ cười lên tiếng xoa dịu tình hình.
“Ngài Mộ, có chuyện gì cũng ngồi xuống rồi nói, Vân Khanh và Nhã Vân từ nhỏ hai chị em đã hồ hồ nháo nháo, chúng ta cũng chỉ vừa mới quay. trở về nhà, vẫn chưa hỏi chúng nó xem rốt cuộc đã xây ra chuyện gì, chúng ta xuống lầu ngồi trước đi, chuyện giữa hai đứa nhỏ để chúng ta từ từ xử lý”
Trong mắt Mộ Hi Thần lóe lên ánh sáng.
“Giao cho bà? Để bà lại tát Vân Khanh thêm lần nữa sao?"
Ngô Mạn Lệ chậm chạp nói.
“'Không phải, sao có thể chứ?”
'Ngô Mạn Lệ đi đến trước mặt kéo tay Tống. 'Vân Khanh.
"Vân Khanh a....”
'Tống Vân Khanh theo bản năng lùi về sau một. bước, Mộ Hi Thần rõ ràng nhìn thấy được, chặn. trước mặt cô.
“Bà Thẩm, phiển bà đứng cách xa một chút.”
Ngô Mạn Lệ lúng túng rút tay lại.
“Ngài Mộ, là tại chị ta cắn tay tôi trước.”
"Thẩm Nhã Văn rút lại thái độ nhe răng múa vuốt lúc trước, cô ta nhẹ giọng nói, vươn cánh tay trăng nõn tròng.
mà nước mắt lưng.
Mộ Hi Thần cau mày nhìn lướt qua dấu răng tròn tròn trên tay cô ta, sau đó quay đầu trách móc Tống Vân Khanh.
“Sáng nay ra khỏi nhà không ăn cơm sao? Không có sức cẩn người?”
Mọi người nghe xong câu này đều sửng sốt, hắn đây là đang trách Tống Vân Khanh cắn quá nhẹ sao?
Tống Vân Khanh cũng kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt anh rơi xuống chiếc áo khoác màu hồng nhạt của cô, trên đó còn đang vương vài sợi tóc, anh đưa tay nhặt lên đưa cho Tống Vân Khanh.
*Còn có người giật tóc em sao?”
Anh đưa tay vuốt tóc Tống Vân Khanh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
“Ngay cả chính mình cũng không bảo vệ tốt, sau này không cho phép ra ngoài một mình.”
'Thanh âm ôn nhu cưng chiều.
Thẩm Nhã Văn duỗi cánh tay ra, xấu hổ rơi nước m
Sợi tóc vừa buông ra liền chậm rãi rơi xuống, trên mặt Mộ Hi Thần tràn đầy tiếc nuối, giống như sợi tóc đó là vật vô cùng trân quý.“Ngài Mộ.”ắt. Cô ta chỉ hy vọng Mộ Hi Thần sẽ nhìn Cô chẳng có gì thua kém Tống Vân Khanh, chỉ cần anh chịu nhìn cô một cái.
Nhưng Mộ Hi Thần chỉ cúi đầu nhẹ giọng hỏi 'Tống Vân Khanh.
“Không phải em muốn tới lấy đồ sao?”
'Tống Vân Khanh cười khổ, cho tới bây giờ cô vẫn còn chưa bước qua cánh cửa kia.
Mộ Hi Thần ôm vai cô đi về phía căn phòng, nhỏ của cô, lần trước anh đích thân tìm cô ở đây, đương nhiên nhớ kỹ căn phòng đó.
Đẩy cửa vào, mọi người đều sửng sốt, Thẩm. Nhã Văn lùi lại. Trong căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông kia đang cực kỳ bừa bộn.
Trên mặt Mộ Hi Thần không có biểu hiện gì, cúi đầu hỏi.
“Em muốn lấy cái gì?”
'Tống Vân Khanh nhìn chung quanh một chút:
“Sách, còn có quần áo.”
Hai người đồng thanh trả lời, sau đó bước tới đi thẳng vào trong phòng.
“Được rồi, cứ giao cho bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Mộ Hi Thần ôm Tống Vân Khanh đi ra ngoài.
''Chờ một chút.”
'Thẩm Nhã Văn đứng chặn trước mặt hai người.
Mộ Hi Thần cau mày liếc nhìn cô ta.
'Thẩm Nhã Văn giàn giụa nước mắt trông rất đáng thương:
“Chị, chị rời đi như vậy là muốn đẩy bố mẹ vào tình cảnh gì chứ? Chị không thể chỉ vì bản. thân mà đẩy bố mẹ vào thế khó xử chứ?”
Mộ Hi Thần nhướng mắt nhìn Thẩm Nhã Văn. Đôi mắt Thẩm Nhã Văn ngấn lệ nhìn thật đáng, thương, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng thẹn thùng nói.
“Ngài Mộ, chị gái tôi có hôn ước với anh Tử Kiệt nhà họ Vệ, nhà họ Vệ cũng đang tổ chức hôn 1ễ, dự kiến đầu năm nay sẽ cử hành, hành vi của chị gái tôi nếu bị nhà họ Vệ biết được sẽ khiến cho bố mẹ rơi vào thế khó xử với nhà họ.”
Mộ Hi Thần rút điện thoại ra, sau đó mở một bức hình đưa cho Thẩm Nghị, Ngô Mạn Lệ và 'Thẩm Nhã Văn cũng chậm rãi nhìn qua.
“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của tôi và 'Vân Khanh, cô ấy có cưới cũng là hôn lễ của tôi và cô ấy, không phải việc của người ngoài
'Thẩm Nhã Văn nhìn bức ảnh màu đỏ kia đúng là giấy chứng nhận kết hôn, sắc mặt lộ ra vẻ khó tin:
“Sao, sao có thể chứ? Ngài Mộ, ngài, sao. ngài...”
Cô ta đột nhiên tỉnh táo lại, thay đổi lời nói:
“Chị, sao chị có thể hủy hôn được, vậy Kiệt ca phải làm sao đây?”
Mộ Hi Thần nhìn về phía Thẩm Nghị, lên tiếng.
“Ông Thẩm không phải có hai người con gái sao? Nếu như hôn sự với nhà họ Vệ không thể rút lại, vậy để em gái lấy chồng thay chị đi.”
“Không được.”
'Thẩm Nhã Văn hét lên một tiếng, bất giác nhận ra thanh âm của mình quá chói tai, đột ngột im miệng.
Mộ Hi Thần cười lạnh, nhìn về phía Thầm Nghị.
'“Trí nhớ của ông Thẩm kém như vậy sao? Không phải trước đây tôi đã từng nói sẽ cưới Vân Khanh sao? Vậy ông còn cố ý ép cô ấy gả cho người khác? Nếu như hôn ước với nhà họ Vệ khó rút lại như vậy, tôi ra tay giúp các người một chút?”
Sắc mặt Thẩm Nghị nhanh chóng biến sắc, ông ta ngày ngày đêm đêm suy nghĩ làm sao để gả 'Thẩm Nhã Văn cho Mộ Hi Thần, thậm chí còn muốn loại trừ Tống Vân Khanh. Nếu như lúc nãy Mộ Hi Thần không xuất hiện, ông ta còn muốn nhốt Tống Vân Khanh lại sau đó tiến cử Thẩm 'Nhã Văn cho Mộ Hi Thần.
Nhưng sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận kết. hôn của Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh khiến ông ta khỏi khỏi để phòng, lúc này nghe thấy lời Mộ Hi Thần nói ông ta không khỏi mừng rỡ nhìn Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần mỉn cười nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.
“Video lễ đính hôn đều đang ở trong tay tôi, cả những video không đứng đắn của Vệ Tử Kiệt tôi cũng có đầy đủ, ông nói xem tôi nên đưa những thứ này cho ông, để ông mang nó đến cho nhà họ Ngụy hủy bỏ hôn ước hay là tôi nên công khai nó cho mọi người đều biết, Thẩm Nghị, vì muốn cầu vinh mà con gái của mình cũng đám bán?”
“Đừng, ngài Mộ... "
Thẩm Nghị toát mồ hôi, ông ta không ngờ rằng Mộ Hi Thần lại nắm trong tay tất cả video đó. Ông ta đám uy hiếp Tống Vân Khanh là bởi vì ông. ta biết rõ cô yếu đu: dàng xử lý. Thứ hai là bởi vì những người có mặt ở đây đều là người nhà nên mọi chuyện sẽ được kiểm soát trong phạm vi nhỏ,
đến khi mọi chuyện lộ ra ngoài lúc đó Tống Vân Khanh cũng đã kết hôn với Tử Kiệt rồi nên không. sợ phiền phức.
Nhưng nếu bây giờ mọi chuyện công khai, e rằng hình ảnh của tập đoàn truyền thống nhà họ 'Tống và công ty bất động sản Sáng Nguyên sẽ bị lao đốc, cả ông ta và Vệ Đông Phủ cũng sẽ bị mọi người chỉ trích. Ông ta không đám đánh cược rằng MộHi Thần chỉ đang tùy tiện mà nói những, chuyện này, người trong ngành không ai không, biết, trước nay Mộ thiếu gia và Mạnh Thiếu gia làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả hay cái giá phải trả, xưa nay chỉ nói về quy tắc của mình.
'Về phần Tống Vân Khanh, trong lòng ông vẫn luôn cắn rút, không phải vì ông không biết đúng. sai, mà là Tống Vân Khanh trước nay đều ở trong ông ta nắm trong lòng bàn tay, cho nên ông mới có thể tự tin như vậy.
Nhìn bộ đáng của ông ta, Mộ Hi Thần càng. cười lạnh hơn.
"Ông Thẩm cân nhắc xong có thể cho người tới báo cho tôi một tiếng. Nhân tiện tôi muốn nhắc nhở một chút, Tống Vân Khanh là vợ của tôi, cái tát hôm nay coi như đền đáp xong công lao
dưỡng dục của các người đối với cô ấy từ trước đến nay, từ nay hai bên không còn bất cứ quan hệ gì. Đừng để tôi nhìn thấy ông lấy cớ bắt nạt cô ấy lần. nữa.”
Nói xong, nắm tay Tống Vân Khanh đang thất thần bước xuống cầu thang, đi được nửa đường anh lại quay người nhìn về phía Ngô Mạn Lệ và 'Thẩm Nhã Văn vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
"Tôi quên chưa nói với các người, tôi không có ngoại lệ không đánh phụ nữ, sau này nếu Tống, 'Vân Khanh mất một sợi tóc nào, tôi sẽ bắt các người trả gấp mười lần.”
'Bành Việt và Hoa Xán mỗi người xách một chiếc túi đi ra, đồ của Tống Vân Khanh không có nhiều, lấy hết sách và quần áo thì trong phòng. cũng không còn lại gì.
Hai người mặt không biểu tình đi qua mấy người.
Bành Việt đi đến trước mặt Thẩm Nghị, không nhịn được mà liếc ông ta một cái.
“Ông mất trí rồi sao? Có một người con rể tốt như vậy nhưng lại nhất quyết gả con gái mình cho. nhà họ Vệ. Ông có bệnh sao?”
Hoa Xán vừa đi vừa nói.
“Ông ta không có bệnh, ông ta chỉ quá tham lam thôi.”
Mộ Hi Thần đưa Tống Vân Khanh lên xe sau đó giúp cô thắt đây an toàn.
'Tống Vân Khanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào, ánh mắt im lặng trượt đi.
Đến ngã tư đèn đỏ, xe ô tô dừng lại, một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô, Tống Vân Khanh nhận lấy lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng chảy dữ đội hơn.
Mộ Hi Thần không nói gì, lại tiếp tục đưa cho
cô một tờ khăn giấy khác.
Tống Vân Khanh nghĩ, đây hẳn là lần cuối cùng cô quay trở về căn nhà đó, sau này cô không, còn nhà, cũng không còn đồ vật hay người nào đáng để cô hoài niệm ở đó nữa rồi.
Một cái tát này của bố cô trực tiếp phá hủy chút hy vọng ngông cuồng cuối cùng của cô.
Chỉ là cô quá cố chấp, cô luôn biết bố của cô không hài lòng với họ của cô, nhưng cô vẫn cho rằng sau khi kết hôn vấn đề này sẽ từ từ phai mờ khi cô đã về nhà chồng, không có vấn đề gì, cô sẽ mãi mãi là con gái ruột của ông ấy.
Cô biết Thẩm Nhã Văn ghen ty với thân phận thừa kế nhà họ Tống của cô, họ đều rất lo lắng sau này cô sẽ được thừa kế tài sản. Cô vẫn luôn nghĩ rằng khi cô được thừa kế tài sản sẽ chia cho những. người xung quanh mình.
Nhưng hóa ra cô đã quá ngây thơ tin người rồi
thứ họ muốn chưa bao giờ là một phần của cô, mà là tất cả những gì cô có!
Xe dừng lại, Mộ Hi Thần xuống xe mở cửa cho cô. Tống Vân Khanh đỡ cánh tay của anh bước xuống xe, vòng tay qua eo Mộ Hi Thần, vùi mặt vào trong lòng anh.
“Mộ Hi Thần, cảm ơn anh!”
Sự chủ động của cô khiến Mộ Hi Thần hơi sững sờ, nhưng anh không phải người phản đối sự may mắn, vì vậy anh cũng tận dụng tình hình mà ôm lấy cô.
“Cảm ơn anh, nhờ anh giúp em nói ra một câu cuối cùng kia, sau này giữa em và bọn họ liền
không còn quan hệ gì nữa rồi
Tống Vân Khanh chậm rãi nói, một câu cuối cùng kia Mộ Hi Thần giúp cô nói ra rồi, chính bản thân cô đã không có dũng khí nói ra câu ấy.