Tống Vân Khanh nhận lấy, gật đầu: “Đúng vậy, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tiền tài động lòng người, có một số cổ đông đã nghiêng mình qua bên Thẩm Nghị cũng không có gì lạ.
Mộ Hi Thần gật đầu, nhưng anh sẽ bảo người đi tìm những cổ đông đó nói chuyện, muốn thay đổi lập trường của bọn họ, đầu quân cho Thẩm Nghị thì cũng phải xem anh có đồng ý hay không, chỉ có điều anh không có ý định nói chuyện này cho Tống Vân Khanh biết.
“Em có hẹn với cả nhà Thẩm Nghị thứ sáu tới văn phòng để khai nhận tài sản thừa kế.” Tống Vân Khanh vừa đọc tư liệu vừa nói.
“Được, anh đưa em đi.” Mộ Hi Thần gật đầu.
“Anh rảnh lắm sao? RS không có việc làm đến vậy à?” Tống Vân Khanh ngẩng đầu ra khỏi đống văn kiện.
Mộ Hi Thần nhún nhún vai: “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ có nhanh chậm, chuyện của em, luôn được ưu tiên hàng đầu.”
Tống Vân Khanh mím môi cười: “Lại không, phải chuyện liên quan đến anh, anh xen vào làm cái gì?”
Mộ Hi Thần không để bụng: “Nếu có lỡ thì thế nào? Ai biết được văn phòng luật sư lại sắp xếp. thêm tình tiết gì? Này, Vân Khanh, có chuyện này anh thật sự hơi tò mò, mấy năm nay Thẩm Nghị từng có vô số lần suy nghĩ đến việc động vào di sản nhưng tất cả chưa một lần thành công.”
“Bởi vì ông ngoại để lại những cổ đông đó làm người bảo vệ?” Tống Vân Khanh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Mộ Hi Thần lắc đầu: “Anh cảm thấy không hẳn là vậy, những cổ đông trên tay mà bây giờ em đang xem đó, không phải họ đều có dấu hiệu phản động hay sao? Anh cảm thấy mấu chốt ở văn phòng luật sư kia, khi sóng yên biển lặng thì họ giống như chưa từng tồn tại, một khi gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, em cảm thấy là vì sao?”
'Tống Vân Khanh kinh ngạc, ngẩng đầu cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Anh nói có lý! Hình như thật sự đúng như những gì anh nói!”
“Đúng rồi, cái tên chủ mưu bắt cóc Leo và những rồi khác bây giờ đang ở đâu?” Mộ Hi Thần bỗng nhiên nghĩ đến người này, hỏi Tống Vân Khanh.
““Ở bệnh viện, người của anh đánh gãy chân tên đó cho nên em đã nhờ Tử Du đưa anh ta đến bệnh viện, dự tính trong vài ngày nữa anh ta sẽ có thể xuất viện. Tuy nhiên, chân của anh ta không, thể nào khôi phục hoàn toàn, xem như một kỷ niệm nhớ đời đi." Tống Vân Khanh nhàn nhạt mà nói.
“Ồ? Chỉ như vậy thôi?” Mộ Hi Thần hơi kỳ quái.
Tống Vân Khanh cười khẽ: “Em đã bảo Tử Du Ta điều tra thân phận của anh ta, kết quả, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, thế giới này đúng là ở ác gặp ác, khắc tỉnh lớn nhất của nhà họ Thẩm không phải là em, chỉ e rằng sẽ là người này.”
Mộ Hi Thần lộ ra vẻ mặt thích thú.
Tống Vân Khanh buồn cười, không khỏi duỗi tay vỗ vỗ trên mặt anh: “Có trò hay xem, chỉ cần xem thôi là được, nếu như biết được quá nhiều tình tiết thì sẽ không thú vị nữa."
Mộ Hi Thần lập tức nắm lấy tay cô, áp lên trên mạng: “Lời bà chủ nhỏ nói là thánh chỉ, nghe hết theo em, không cho hỏi thì không hỏi nữa, anh chỉ nhìn thôi.” Nói xong còn hôn lên lòng bàn tay của cô.
Gương mặt của Tống Vân Khanh đỏ lên, thu tay về.
Mộ Hi Thần đứng lên, đi vòng qua cái bàn, đứng phía sau Tống Vân Khanh: “Bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện không?”
Tống Vân Khanh nhìn thời gian, cũng đứng lên: “Được đó, mấy ngày nay cũng nhờ có thím Hứa ở đây, nếu không mỗi người chúng ta đều bận như vậy, không có thời gian để chăm sóc Tu. Quân. Có bà ấy chăm sóc tán gẫu với Tu Quân về những chuyện khi cô ấy còn nhỏ và mẹ của cô ấy, em thấy tâm trạng của Tu Quân đã khá hơn rất nhiều.”
Mộ Hi Thần cũng đồng ý: “Ù, Diệp nói chờ đến khi Tu Quân xuất viện sẽ đưa bọn họ trở về sống cùng.”
Tống Vân Khanh dựa vào trong lòng Mộ Hi 'Thần, duỗi tay ôm eo của anh, có chút thổn thức: “Hi Thần, thật không ở được ba anh em bọn họ gặp nhiều trắc trở cuối cùng lại may mắn như vậy."
Mộ Hi Thần duỗi tay nhéo cái mũi của cô: * Cho nên, chúng ta chỉ cần thuận theo trái tim của mình đi về phía trước là được rồi, vận mệnh chú định đều có sự sắp đặt tốt nhất.”
Tống Vân Khanh gật đầu: “Chúng ta cũng có mẹ phù hộ mà.”
Hai người cầm áo khoác đi ra ngoài, Tống Vân Khanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Hả? Sau này Bành Việt là em rể của Diệp và Tu Quân sao?”
ộ Hi Thần ôm Tống Vân Khanh vào lòng, không khỏi mỉm cười nói: “Tên nhóc đó cứ nơm nóp lo sợ cả ngày, vốn dĩ thím Hứa đã tán thành cho bọn họ rồi, bây giờ lại có thêm một ông anh mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ một khi đối xử không tốt, Diệp sẽ không cho cậu ta cưới Hứa Thiên Vận."
Tống Vân Khanh cũng cười rộ lên: “Anh ta có bị ngốc không thế? Diệp đã khẳng định cái gì cũng sẽ nghe theo Thiên Vận, chỉ cần Thiên Vận muốn gà cho anh ta, làm sao Diệp có thể phản đối được?"
“Bởi vì quan tâm cho nên mới quan tâm, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao.”
"Vậy thì để em ngẫm lại đã, nghĩ xem nên lừa Bành Việt cái gì đây, nếu như em nói em có thể giúp anh ta nói chuyện với Diệp và Tu Quân, anh ta nhất định sẽ nịnh bợ em.” Tống Vân Khanh xấu xa nói.
“Thôi em đừng trêu chọc cậu ta nữa, chỉ cần là điều em nói cậu ta sẽ tin, sau đó có khi em bảo cậu ta lên núi đao xuống biển lửa đều có thể làm được.” Mộ Hi Thần lắc đầu thở dài.
Tống Vân Khanh cười cực kỳ vui vẻ. Vì Hứa Thiên Vận, cũng vì Diệp và Tu Quân.
Hai người bọn họ vẫn luôn cho rằng có cô em gái kia đã mất lâu rồi, mất đi rồi tìm lại được, chỉ e rằng hai người bọn họ sẽ mang tất cả bảo vật trên thế giới này cho em gái mới chịu ngừng lại.
Hai anh em này một lòng muốn đối phó với Diệp hận thấu xương, nhưng tình cảm giữa hai bọn họ và tình cảm của bọn họ đối với em gái lại là sự tương thân tương ái gắn bó tận sâu trong máu thịt.
Diệp Tinh Huy vừa đi ra hỏi phòng hội nghị.
“Thời gian gần đây tràn đầy những tin tức tiêu cực về tập đoàn Diệp Thị, khiến cho Diệp Thị lâm vào hoàn cảnh cực kỳ bị động, các cổ đông có rất nhiều lần phê bình kín đáo. Diệp Tinh Huy vẫn còn chưa khôi phục lại từ sự sợ hãi từ lúc bang Thanh Long biến mất, không thể không vò đầu bứt tóc ra mặt giải quyết những công việc của công ty, ứng phó với các cổ đông không phải chuyện gì to tát. Nhưng bây giờ phải đi ra ngoài khiến ông ta run sợ, ông ta luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, luôn cảm thấy ở một nơi nào đó có họng súng tối om đang chia vào chính mình.
Điều này khiến ông ta vô cùng sợ hãi, hoảng sợ không chịu nổi suốt cả ngày.
Mới vừa trở lại văn phòng, ải động liền vang lên, một tay ông ta nới lỏng cà vạt, tay còn lại nhận cuộc gọi.
“Alo?” Một dãy số xa lạ.
“Bố, là con đây.” Một giọng nói trầm thấp vang lên ở đầu điện thoại bên kia vang lên.
“Tu Văn?” Diệp Tỉnh Huy mừng rỡ đến đứng lên.
“Vâng, bố, con đang ở thành phố M, buổi tối bố có rảnh không? Có muốn gặp mặt con một lát không?” Giọng điệu của Diệp Tu Văn rất khách khí, tôn trọng.
“Có, có, có Con đã trở về rồi ư? Con đang ở đâu? Buổi tối có về nhà không?” Diệp Tỉnh Huy rất hưng phấn nói.
Diệp Tu Văn do dự một chút, cuối cùng nói: " Được ạl”
“Ôi chao, vậy thật tốt quá, khi nào thì con đến? Bố bảo người chuẩn bị cho con đồ ăn ngon nhất Trung Quốc, hai bố con chúng ta ăn uống một bữa no nê!”
“Ở bên con đang có cuộc họp, khoảng chừng, tám giờ sẽ đến nơi, bố có tiện không?”
"Tiện chứ, tiện chứ, làm sao lại không tiện cho được, bố ở nhà chờ con!” Diệp Tinh Huy hưng phấn cúp điện thoại.
Bỏ di động xuống, Diệp Tỉnh Huy hưng phấn đến xoa tay.
Cầm lấy điện thoại trên bàn: “Diệp Hằng, cậu đi vào đây một chút.”
Sau một lát, Diệp Hằng gõ cửa tiến vào: ''Chủ tịch, chuyện gì sao?”
Hai mắt của Diệp Tỉnh Huy sáng bừng vì hưng phấn: “Tu Văn nói hôm nay sẽ về nhà ăn cơm tối, cậu nhanh chóng bảo nhà bếp chuẩn bị, thằng bé đã ăn đồ ăn Tây nhiều năm như vậy, nhất định đã chán ngấy rồi. Cậu bảo bọn họ chuẩn bị một vài món ăn đặc sản của chúng ta đi, gà vịt thịt cá cái gì cũng phải có! Gọi điện thoại cho bà chủ và cô. chủ, bảo bọn họ phải ở nhà tối nay!”
Diệp Hằng sửng sốt một hồi, lát sau cũng trở nên hưng phấn: “Cậu cả sắp trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Hẹn gặp mặt tôi vào lúc tám giờ tối nay, tôi liền hẹn thằng bé về nhà, muốn để thằng bé về nhà nhìn xem thế nào.” Diệp Tỉnh Huy hưng phấn đi qua đi lại.
“Vậy thì lần này cậu cả sẽ không đi nữa chứ?” Diệp Hằng chờ mong hỏi.
Diệp Tỉnh Huy dừng một chút: “Chuyện này thì tôi không hỏi, chờ gặp mặt rồi nói sau, cậu nhanh chóng bảo người chuẩn bị di, thời gian không còn nhiều đâu.”
Diệp Hằng gật đầu tuân lệnh, xoay người liền đi ra ngoài, khi đi tới cửa, lại quay đầu lại nói: “ Chủ tịch, bên phía bà chủ và cô chủ...”
Diệp Tinh Huy suy nghĩ gì đó, vung tay lên: Cậu chỉ cần thu xếp chuyện cơm nước, tôi sẽ đến thông báo cho bọn họ.”
“Vâng.” Diệp Hằng gật đầu rời di.
Ông ta không cho rằng bà chủ và cô chủ sẽ không vui vẻ khi nghe thấy tin tức này. Nhưng ông ta và chủ tịch rất là vui vẻ.
Nếu như cậu cả trở về, vậy thì Diệp Thị có thể sớm kết thúc loại cục điện chướng khí mù mịt trước mắt.
Diệp Hằng đoán không sai, tin tức này khiến Diệp Tỉnh Huy hưng phấn nhưng đối với La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang.
La Mỹ Hoa cầm điện thoại không nói nên lời một lúc lâu, nhân viên phục vụ đang mát xa cho bà ta nhẹ giọng nói: “Thưa bà Diệp, để tôi cất điện thoại giúp bà nhé.”
La Mỹ Hoa không nói gì, để mặc cho nhân viên phục vụ lấy di động của bà ta đi, rồi bà ta lại ngăn lại: “Chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại."
Bà ta gọi điện thoại cho Diệp Khinh Ngữ: " Khinh Ngữ, bố con đã gọi điện cho con chưa?” Giọng điệu của bà ta có chút căng thẳng.
"Rồi ạ" Diệp Khinh Ngữ thản nhiên đáp lại.
"Ông ấy, ông ấy nói cái gì? Có phải ông ấy nói với con rằng tối nay phải về nhà ăn cơm không?” La Mỹ Hoa không nghe ra sự khác thường trong, giọng nói của con gái.
Đương nhiên là đã nói rồi! Không phải người thừa kế của nhà họ Diệp đã trở lại rồi sao? Một đứa con gái vô dụng như con đương nhiên phải trở về gặp rồi!” Diệp Khinh Ngữ rống giận vào trong. điện thoại, sau đó cuộc gọi đã bị ngắt.
La Mỹ Hoabi dọa nhảy dựng, không khỏi ngây người ngơ ngác. Lại gọi thêm cuộc nữa nhưng không kết nối được.
Diệp Khinh Ngữ ôm vai dựa vào trên ghế, dịch chuyển ghế dựa tới trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài và tòa nhà cao ốc cao.
ngút trong mây kia, hoàn toàn không để ý đến chiếc di động bị vứt vỡ nát ở góc tường.
Diệp Tu Văn đã trở lại!
Người này giống như một bóng ma.
Cô ta đã suy nghĩ hết mọi biện pháp cũng không điều tra được hành tung của anh ta và tất cả những tài liệu có liên quan đến anh ta.
Người này, cứ như thể hoàn toàn không phải là một sự tồn tại thực sự vậy.
Nhưng mà, tập đoàn Thiên An đang ngày càng lớn mạnh, từ một công ty cỏn con không có chút tên tuổi ở nước Mỹ, trong thời gian mười năm đã có thể được đưa ra thị trường.
Nghe nói, Thiên An có xuất thân từ xã hộ đen, nhưng ở một nơi bị kiểm duyệt nghiêm ngặt như nước Mỹ cũng không tìm ra được một chút sơ sót nào, chỉ mỗi nghe nói thì có ích lợi gì!
Cô ta vẫn luôn muốn điều tra Dệp Tu Văn, cô ta cần phải có nhược điểm của Diệp Tu Văn, cần phải có một nhược điểm hữu dụng có thể kiểm chế Diệp Tu Văn, nếu như không thể khống chế được Diệp Tu Văn, làm sao cô ta có chỗ đứng trong tương lai?
Nếu không có bối cảnh của Diệp Thị, vậy thì cô ta không có cách nào để hoàn thành những nhiệm vụ khác, kết cục khi không hoàn thành được nhiệm vụ, cô ta không đám tưởng tượng.
Cái tên Diệp Tu Văn này giống như quỷ quái, anh ta đột nhiên xuất hiện ở trong nước, không truyền ra bất kỳ một tin tức nào, anh ta đến đây bằng cách nào? Đến đây từ bao giờ? Đến để làm gì?
Hoàn toàn không biết gì cả, anh ta thật sự rất đáng sợ.
Ông già nhất định sẽ cực kỳ hưng phấn, cuối cùng con trai của ông ta cũng đã trở về.
Nếu anh ta trở về tiếp quản Diệp Thị, vậy thì bản thân sẽ làm cái gì?
Hai tay Diệp Khinh Ngữ vò mái tóc, thật sự muốn hét lớn một tiếng, có quá nhiều chuyện bày ra trước mắt, cô ta thật không biết nên làm thế nào.
Sự vô lực và bất lực như vậy, cô ta chưa bao giờ trải qua.
Cô ta bổng nhiên có suy nghĩ muốn buông bỏ tất cả, rời bỏ mọi thứ ở nơi này, đi đến một nơi không có ai tìm được cô ta, cô ta muốn làm một người phụ nữ bình thường, giúp chồng, dạy con, lo toan mọi việc trong nhà, chẳng phải đó là một loại hạnh phúc hay sao?
Nhưng ai sẽ là người ở bên cạnh cô ta? Mộ Hi Thần hay Mộ Hi Trác?