Nhưng ông ta vẫn nở nụ cười hiền hòa:" Bạn nhỏ, cháu tên là gì?"
Leo lớn giọng đáp: "Cháu tên Leo, tên tiếng Trung là Tống Mộ Triết, cháu còn một em gái sinh đôi Amoon, tên tiếng Trung là Tống Mộ Nhược. Mẹ cháu nói rằng trong tên tụi cháu có tên của ông ngoại và mẹ của mẹ là để tưởng niệm họ."
Ánh mắt của Leo sáng trong, bình tĩnh nhìn ông cụ đang cười hiền hòa một cách miễn cưỡng trước mặt.
''Các cháu... họ Tống ư?" Mộ Chính Sơ nói với giọng điệu ngờ vực.
Leo gật đầu: "Vâng ạ Bởi vì tụi cháu không có bố, thế nên theo họ mẹ."
Mộ Chính Sơ sượng mặt, chống gậy cúi người: "Bạn... nhỏ à, sao cháu lại không có bố? Ai cũng có bố mà, bố của các cháu..."
"Mẹ chưa từng nói bọn cháu có bố, nên bọn cháu không có bố. Chỉ khi mẹ nói ai là bố của tụi cháu thì tụi cháu mới chấp nhận. Chúng cháu là con của mẹ, chỉ nghe theo mẹ thôi, mẹ cháu nói cái gì thì là cái đó." Leo cười nhe răng, tiếng nói trong trẻo, rõ ràng từng chữ.
Mộ Chính Sơ định nói thêm, Mạnh Thiệu Nguyên khụ nhẹ một tiếng: "Lão Mộ, chất ngoại của tôi đáng yêu lắm đúng không? Tụi nó là cục cưng của nhà họ Mạnh tôi đấy."
Mộ Chính Sơ đứng thẳng dậy, tất nhiên ông ta hiểu ý của Mạnh Thiệu Nguyên, ông ta không ngờ hai đứa trẻ này lại là con của Tống Vân Khanh, ông ta vốn tưởng đây có thể là đứa con mà người phụ nữ tên Mân Côi sinh cho Mộ Hi Thần.
Con của Tống Vân Khanh thì đúng là hơi rắc tối.
Nhưng nhìn thái độ của nhà họ Mạnh đối với Tống Vân Khanh, nếu như Hi Thần có thể hòa thuận với Tống Vân Khanh như lúc đầu thì chắc chắn kết quả không còn gì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, ông ta chống gậy ngồi xuống, cười ha hả: "Lão Mạnh, chúng ta quen biết nhau cả đời rồi, coi ông kìa, nói nghe xa lạ thế. Quả thật năm đó chuyện của Vân Khanh có rất nhiều điểm.
đáng nghị, tiếc rằng chưa kịp điều tra rõ ràng thì con bé đã xảy ra chuyện, ông cũng biết tình cảm của Hi Thần đối với Vân Khanh mà, thằng nhóc đó cũng suýt chết vì Vân Khanh. Nếu Vân Khanh. không sao thì tốt quá rồi!"
Mạnh Thiệu Nguyên vẫn kiên định: "Lão Mộ, tốt hay không tốt, tôi không quyết được."
“Vậy để Hi Thần và Vân Khanh nói chuyện lại, chuyện của đôi vợ chồng trẻ tụi nó thì cứ để tự tụi nó giải quyết. Bất kể thế nào, con cháu cũng phải nhận tổ quy tông!" Mộ Chính Sơ vô cùng vui sướng nhìn Leo ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Mạnh 'Thiệu Nguyên.
Đứa trẻ này thực sự quá đáng yêu, trông giống hệt như lúc Hi Thần còn nhỏ, nhưng trầm tĩnh và từng trải hơn Hi Thần khi ấy, có vẻ là một đứa trẻ được nuôi dạy khá tốt.
Mạnh Thiệu Nguyên rất có ác cảm với kiểu giấu đầu hở đuôi của Mộ Chính Sơ: "Lão Mộ, chuyện của con cháu..."
Leo đang ngồi yên lặng bất chợt nghiêng đầu. hỏi: "Ông cố ơi? Cái gì gọi là nhận tổ quy tông am
Mộ Chính Sơ phớt lờ Mạnh Thiệu Nguyên, cười ha hả: "Nhận tổ quy tông ấy hả, có nghĩa cháu là con cháu của nhà họ Mộ chúng ta nên phải theo họ của nhà họ Mộ, phải về nhà họ Mộ và làm. người nhà họ Mộ chúng ta đó?"
Leo tỏ vẻ không hiểu nhìn ông ta: "Ông ơi, sao ông khẳng định cháu là người của nhà họ Mộ a?"
Mộ Chính Sơ thương yêu ra mặt: "Bởi vì cháu. và bố cháu trông giống hệt nhau, cháu chắc chắn là con trai của nó."
Leo nghiêm túc nhìn ông ta: "Ổ? Chúng cháu vừa ra đời đã ở Anh, đến tận bốn tuổi luôn, nhưng trước giờ chưa từng gặp bố. Ông ơi, ông có thể nói cho cháu biết tại sao bố cháu không ở cạnh mẹ cháu không?"
Mộ Chính Sơ sững sờ: "Bởi vì... bởi vì bố cháu không biết các cháu ở Anh, nếu như nó biết được chắc chắn sẽ đón các cháu về."
Leo: "Bố là bố của tụi cháu mà lại không biết tụi cháu và mẹ ở đâu, ông ơi, sao lại có người bố như vậy ạ?"
Mộ Chính Sơ nuốt nước miếng, đứa trẻ này trông ngây thơ đáng yêu, nhưng câu hỏi lại rất sắc bén.
"Bọn họ... giữa bố cháu và mẹ... có chút hiểu lầm, thế nên... thế nên họ đã chia xa, bọn ông cũng không biết mẹ cháu ở đâu, cũng không biết đến sự tồn tại của các cháu." Mộ Chính Sơ giải thích một cách khó nhọc.
Leo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, gật đầu: "À, ra là thế ạ. Vậy không biết giữa họ đã có hiểu lầm gì mà mẹ chẳng thèm nhắc đến bố luôn, chứng tỏ mẹ không thích bố nữa, người mà mẹ không thích, cháu và em gái cũng không thích. Vậy không cần nhận lại bố nữa, cháu cũng chẳng có hứng thú với chuyện nhận tổ quy tông."
Mộ Chính Sơ không khỏi sầm mặt.
Mạnh Thiệu Nguyên kéo tay Leo đặt vào lòng, bàn tay rồi vỗ vỏ, thoáng nhìn sang cậu.
Sau đó ngẩng đầu nói với Mộ Chính Sơ:" "Lão Mộ, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Vân Khanh là cháu hả, chỉ muốn chiều chuộng con
bé thôi. Bất kể nó làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý với nó, dù cho nó muốn giết người phóng hỏa thì tôi cũng không ngăn cản. Mộ Hi Thần là cháu trai ngoan của ông, ông nhất định phải cưới một người vợ tốt cho nó, cháu gái nhà tôi không muốn trèo cao"
"Lão Mạnh! Không thể nói vậy được, ông coi kìa, bây giờ con cũng lớn thế rồi, hai đứa nó cũng có tình cảm, những chuyện trong quá khứ đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả! Nói rõ ra là xong rồi mà? 'Người một nhà vẫn là người một nhà mà." Mộ Chính Sơ thấy Mạnh Thiệu Nguyên kiên quyết thì hơi sốt ruột.
Mạnh Thiệu Nguyên cười khẩy: "Lão Mộ, vậy ông nói rõ ràng sự hiểu lầm cho tôi trước đi? Vân. Khanh không hề đẩy cô Diệp xuống lầu, tại sao.
việc của nhà ông lại làm chứng? Là ai xúi giục? Chuyện mà Vân Khanh không hề làm, các người
lại đổ tội lên đầu con bé, còn đưa con bé đến thẳng. Cục Cảnh sát nữa chứ, ông cảm thấy Vân Khanh. có thể tha thứ cho các người không?"
Mạnh Thiệu Nguyên hít sâu một hơi, ông ấy không nên nổi giận vì loại người ích kỷ này được: "Mục đích của ông là gì tôi hiểu rất rõ, nên tôi nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn sống thì tôi sẽ không đồng ý, cho dù tôi qua đời thì nhà họ Mạnh vẫn luôn là hậu thuần của Vân Khanh, là nơi bảo vệ cho ba mẹ con nó. Đừng hòng để sự việc kết thúc không rõ ràng!"
Sắc mặt Mộ Chính Sơ rất khó coi, Mạnh Thiệu Nguyên đang nắm chặt không buông chuyện. trước kia đây mà: "Lão Mạnh, ông bình tĩnh chút đi, ông cũng nói rồi đó, đấy là suy nghĩ của ông, lỡ như Vân Khanh còn yêu Hi Thần thì sao? Không thì ông để tôi gặp con bé di, tôi sẽ xin lỗi nó, tôi đền bộ xương già này cho con bé được chưa, Vân Khanh là một cô
Mạnh Thiệu Nguyên khẽ cười nhẹ: "Lão Mộ, ông đã gặp Vân Khanh rồi đó thôi."
Mộ Chính Sơ sững sờ: "Tôi gặp con bé rồi? Tôi gặp con bé ở đâu chứ?" Mộ Chính Sơ không hiểu lắm.
Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu, bình tĩnh nói: “Hiện giờ con bé tên là Skye, là người phụ trách khu vực Châu Á của tập đoàn Duệ các người đã gặp ở tiệc rượu đó.
Mộ Chính Sơ ngẩn ra, hôm đó ông ta đã hỏi em gái ruột của Tống Vân Khanh, nó cũng nói Skye không phải chị gái Tống Vân Khanh của nó, sau đó ông ta cũng cho người điều tra con bé, tiếc là không có thu hoạch.
Hóa ra Skye thật sự là Tống Vân Khanh.
Thế nhưng nó đã không còn là Tống Vân Khanh nhịn nhục, nhát gan, bằng lòng chịu ấm ức vì Hi Thần của năm đó nữa.
Skye đó tràn đầy tự tin, khí thế quyết liệt.
Lúc ông ta cho người điều tra Skye thì đã tra. ra rất nhiều trường hợp nó đầu tư, khống chế cổ phần, mua bán sáp nhập trong mấy năm qua, chuyện nào cũng làm rất hoàn hảo. Một người phụ nữ như thế hoàn toàn khác với Tống Vân Khanh trước kia, ngoại trừ khuôn mặt đó.
"Mấy năm qua Vân Khanh chịu rất nhiều khổ sở, mà những chuyện đó nhờ ai mà ra chứ? Năm. đó con bé bị coi là không xứng với cháu trai của ông, con bé của hiện tại e rằng chẳng để tâm đến nhà họ Mộ đâu. Người đang làm trời đang nhìn, lẽ trời tuần hoàn, quả báo hôm nay là đo xưa kia thôi." Mạnh Thiệu Nguyên đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chuyện năm đó ông ấy cũng canh cánh trong lòng, toàn bộ nhà họ Mạnh cũng bận lòng, chứ đừng nói chỉ người trong cuộc như Tống Vân Khanh.
Mộ Chính Sơ nhìn sang Leo, đây chắc chắn là con của Hi Thần, là con cháu của nhà họ Mộ bọn họ.
Dù thế nào đi nữa ông ta cũng muốn để đứa trẻ này về với nhà họ Mộ, cho dù mẹ ruột của nó là ai, con cháu của nhà họ Mộ thì nhất định phải về nhà họ Mộ.
Leo đón nhận ánh mắt của ông ta: "Hóa ra người nhà ông không thích mẹ cháu, vậy thì tốt, chúng ta không cần nhìn mặt nhau rồi nảy sinh chán ghét." Cậu phớt lờ vẻ kinh ngạc và xấu hổ tức giận của Mộ Chính Sơ.
Nói rồi Leo đứng dậy, nói với Mạnh Thiệu. Nguyên: "Ông cố, cháu đi tìm em gái đây ạ."
Mạnh Thiệu Nguyên thương yêu gật đầu: "Đúng lúc lắm, cháu hãy đi nói với thím Trương là Amoon muốn ăn sườn sốt chua ngọt, rồi nấu cá kho cho cả cháu nữa."
Leo nở nụ cười trẻ con: "Vâng, cháu sẽ đi tìm thím Trương.
Nói rồi cậu chẳng thèm nhìn sang Mộ Chính Sơ mà chạy vội đi.
Mộ Chính Sơ nhìn dõi theo Leo, mãi đến khi bóng đáng bé xíu đó biến mất ở cửa.
Điều nên nói Mạnh Thiệu Nguyên cũng đã nói, thấy vẻ thích thú và yêu thích trong ánh mắt của ông ta khi nhìn Leo thì không khỏi thở dài trong lòng. Ông ấy biết lời cảnh cáo của ông ấy vô. ích, chỉ có thể khiến Mộ Chính Sơ hơi kiêng dè khi lên kế hoạch thôi.
Tống Vân Khanh từ từ tỉnh dậy, miệng lưỡi hơi khô khốc, cô khẽ nhúc nhích.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, một đôi bàn tay rộng lớn đỡ cô lên, cô mượn sức ngồi di
Một ly nước ấm được đưa đến bên môi cô, cô uống ngay một ngụm.
"Uống thêm chút nữa đi, uống nhiều nước sẽ tốt cho người đang bệnh." Mộ Hi Thần lại đưa ly nước đến bên miệng cô rồi nhìn cô uống hết nước, sau đó đặt ly xuống, kê thêm một cái gối ở sau lưng cô.
Tống Vân Khanh dựa vào gối, bình tĩnh liếc nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"
Đây là phòng của cô và tụi trẻ con, là nhà họ Mạnh.
"Biết em bị bệnh nên anh đến thăm em." Mộ Hi Thần địu đàng nói.
Tống Vân Khanh khép hờ mắt, anh ta nói đến thăm thì chắc đã ở bên cô rất lâu nhỉ? Cô liếc thấy những tài liệu anh vừa để ở chân giường.
"Tôi bị bệnh, nhưng kế hoạch vẫn sẽ hoàn thành đúng hạn." Cô bình tĩnh nói, giọng nói hơi khân khàn.
Mộ Hi Thần thương xót trong lòng.
Khi cô tỉnh táo thì lại trở nên lạnh nhạt.
Thế nhưng trong cơn mơ của cô, cô vẫn sẽ cười tươi với anh, và vẫn gọi anh là "Mộ Hi Thần" giống như trước đây.
Ở trong lòng Vân Khanh vẫn còn yêu anh nhỉ?
"Đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa, yên ổn dưỡng bệnh đi, sức khỏe của em mới là quan trọng nhất." Mộ Hi Thần rất muốn xoa đầu cô, nhưng anh siết chặt tay kiểm lại, để không hành động thiếu suy nghĩ.
Cửa bị mở ra một khe nhỏ, sau đó lại rộng hơn một tí.
Tống Vân Khanh không khỏi cong môi khẽ cười: "Amoon, là con à?"
Khuôn mặt đáng yêu của Amoon ló vào, cười hihi: "Mẹ, con vào được không?"
Tống Vân Khanh cười mỉm: "Lại đây!"
Amoon vui vẻ chạy sang rồi nhào vào lòng mẹ. Mộ Hi Thần tránh qua một bên, nhìn một lớn một. nhỏ ôm nhau mà trong lòng thấy mềm nhữn.
"Mẹ ơi, đỡ hơn chưa ạ? Tối hôm qua Amoon có chăm sóc mẹ đó, đắp khăn hạ nhiệt cho mẹ á." Amoon khoe công lao của mình với Tống Vân Khanh.
'Tống Vân Khanh nhéo mũi cô bé: "Cảm ơn Amoon nha, vì có Amoon chăm sóc mẹ nên mẹ đã khỏe lên rồi."
Amoon cười tươi rồi: "Anh cũng có phần á, anh đi tìm cậu Mạnh Văn và cậu Mạnh Dương rồi. Ở chỗ ông cố tiện lắm luôn, có thể mời bác sĩ đến. đây ngay, cậu Mạnh Dương là bác sĩ, đỉnh lắm á."
Tống Vân Khanh ngắm vẻ mặt tươi cười đáng yêu của con gái, mỗi lần nhìn hai anh em nó là cô rất hạnh phúc: "Vậy anh đâu? Đi đâu rồi?"
Amoon đựa vào cạnh mẹ: "Ông cố có khách đến thăm, Leo nói muốn đi ra xem thử."
Tống Vân Khanh cười: "Nó đi xem khách của ông cố để làm gì?"'"'Leo nói, ừm... anh ấy nói anh ấy đi xem thử coi ông cụ Mộ đó trông như thế nào." Amoon nghịch cái nút trên áo mẹ.