Mộ Hi Thần mỉm cười, Amoon là đứa bé đáng. yêu nhất mà anh từng gặp. Hôm đó anh đánh người ở bể bơi xong thì dẫn chúng đi, Amoon hôn anh một cái thật kêu, nước mắt anh suýt thì rơi xuống. Được hai cánh tay như củ sen ôm, không biết trong lòng anh ấm áp tới mức nào.
Nếu có một ngày Amoon gọi anh là “bố”, bảo anh làm chuyện gì anh cũng làm, có một cô con gái như vậy, “cưng chiều con gái” là chuyện hạnh phúc biết bao chứ!
Mộ Trí Tín mỉm cười bắt tay Mạnh Văn:" Chào cháu, A Văn! Đã lâu không gặp, bố mẹ cháu. vẫn khỏe chứ? Sao ông nội không tới đây?”
Mạnh Văn trông rất tao nhã lịch sự: “Chào chú Một Gần đây bố mẹ cháu không về nước, ông nội lớn tuổi rồi, hai năm nay sức khỏe không tốt lắm, rất hiếm khi ra ngoài.”
Mộ Trí Tín cười nói: “Hôm khác sẽ tới thăm. ông cụ vậy! Cũng phải bảo hai cụ thường xuyên hoạt động mới tốt!”
Mạnh Văn cũng gật đầu cười: “Bây giờ nhà họ Mộ đã chuyển đến đây, ông nội cháu và ông Mộ có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”
Mộ Hi Trác cười nói: “Ngày mai tôi rảnh sẽ đón hai cụ ra ngoài gặp nhau.”
Mạnh Văn cười nói: “Được chứ! Ông nội tôi chắc chắn sẽ rất vui đấy.”
Mặt Mộ Hi Thần không có biểu cảm gì, bình tĩnh chào hỏi: “Bác cả, bá, anh cả.”
Vẻ mặt ba người nhà Mộ Trí Tín đều lạnh đi, mỗi người đều 'ừm” một tiếng.
Mộ Hi Thần cũng chẳng quan tâm, đi thẳng. vào bên trong.
Anh là người ngoài cùng nhất của nhà họ Mộ, đến bố ruột cũng không muốn gặp anh, anh còn hy vọng được ai có thể đốt xử tốt hơn với anh chứ,
Anh đã không còn hy vọng gì về tình thân từ lâu rồi, sau chuyện của Vân Khanh, càng cắt đứt mọi suy nghĩ của anh.
Không hy vọng mới không thất vọng, thất vọng với người thân như lăng trì, đau đớn tận xương tủy, mà mãi vẫn không chết. Nhưng đợi đến khi chết tâm rồi, dù có thể nào cũng không. đau nữa.
Lúc Diệp Khinh Ngữ tới đúng lúc khách khứa nhiều nhất, nhưng cô ta vẫn thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người, đây cũng là mục đích cô ta chọn thời gian này.
Một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu đỏ rực, tôn lên làn đa trắng nõn của cô ta, mái tóc búi cao, chân đi đôi giày cao gót 12cm. Khiến cô ta trông càng cao ráo hơn, thân hình cũng nóng bỏng đầy đặn hơn. Trên mặt nở nụ cười, vẻ tự tin kiêu ngạo. đầy trịch thượng hiển hiện trong nụ cười đó.
Diệp Khinh Ngữ thích mặc đồ màu đỏ, mọi người đều biết điều đó. Cũng chỉ có cô ta có thể mặc màu đỏ một cách chói mắt mà không dung tục như vậy, hống hách ngang ngược là thế, nhưng lại khiến người khác không thể không khuất phục.
Máy ảnh của rất nhiều phóng viên đều chĩa vào cô ta, cô ta mỉm cười chào hỏi mọi người.
Mấy quý cô bên cạnh ngứa mắt cô ta khịt mũi khinh thường: “Hừ! Coi tiệc rượu của người ta cứ như thảm đỏ vậy! Đúng là vô liêm sỉ!”
“Cô ta thế này, chẳng phải muốn hấp dẫn ánh. mắt của cánh đàn ông sao?”
“Thế thì có tác dụng gì, cô ta nghĩ hết cách để thể hiện, cũng chẳng thấy tổng giám đốc Mộ nhìn cô ta thêm cái nào. Nếu trong lòng có cô ta thật, chẳng phải sẽ tới cùng cô ta sao? Xuất hiện một mình như thế, đúng là khiến người ta cười rụng răng!"
“Không thể nói thế được, cô ta chỉ cần lấy lòng các trưởng bối trong nhà họ Mộ, có khi cũng được gả đấy!”
“Cái loại mưu mô như thế, nhà nào cưới thì xui xẻo luôn”
“Thế thì làm gì được, ai bảo người ra là cô chủ nhà họ Diệp chứ?”
Diệp Khinh Ngữ chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt của người khác, cô ta đi tới trước mặt Mộ Trí Tín và Bạch Linh Vân, cười duyên dáng: “Bác trai Đác gái, chúc mừng chúc mừng ạ!”
Mộ Trí Tín và Bạch Linh Vân cười nói cảm ơn, Bạch Linh Vân kéo tay cô ta nhìn một lượt, khen rằng: “Bộ váy này là tác phẩm của Meou đúng không? Mặc trên người cháu trông đẹp quá! Cũng chỉ có cháu mới thổi hồn được vào quần áo của 'Meou thôi!”
Diệp Khinh Ngữ cười nói:" Bác gái khen mà cháu ngại quá.”
Cô ta nhiệt tình khoác cánh tay Bạch Linh. Vân: “Bác gái, mấy ngày trước có một buổi đấu giá, cháu thấy một món đồ đấu giá rất hợp với bác. và mẹ cháu, nên đã giành lấy nó, định vài ngày nữa đem tặng bác.”
*Ổ? Là thứ gì vậy?”
“Bí mật, nhưng chắc chắn bác sẽ thích!” Diệp Khinh Ngữ làm nũng trước mặt Bạch Linh Vân.
Bạch Linh Vân cười nói:"“Con nhóc này lắm chuyện thật đấy, hom khác bác hẹn mẹ cháu đi uống trà, cháu đi cùng luôn nhé.”
“Tuân lệnh! Bác gái đại nhân!”
Ở nhà họ Mộ, cô ta khá thân thiết dễ nói chuyện với bố mẹ của Mộ Hi Trác, nhưng cô ta lại thấy hơi mất tự nhiên trước mặt bố mẹ Mộ Hi Thần. Cô ta biết, thân phận của cô ta khiến vợ chồng Mộ Chí Thành luôn tự tự cao tự đại cảm. thấy rất khó chịu, bọn họ muốn tìm một người con dâu có gia thế thấp kém hơn một chút, như vậy để nắm thóp hơn.
Nhưng chuyện của nhà họ Mộ đâu đến lượt Mộ Chí Thành làm chủ, hơn nữa tình cảm giữa Mộ Hi Thần và bọn họ cũng không tốt, cho nên cô ta không hề quan tâm suy nghĩ của đôi vợ chồng
Mà vợ chồng Mộ Chí Tín lại khác, bọn họ có cùng chung một mục tiêu.
Khách khứa gần như đã tới đầy đủ, chủ khách mời nhau đi vào bên trong, tất cả các vị khách đều tới chỗ Mộ Chính Sơ chào hỏi trước. Hôm nay C mặc một bộ đường trang màu trắng, thân hình vạm vỡ, khiến người hơn tám mươi tuổi như ông, ta trông rất sáng láng khỏe mạnh, người khác nhìn mà ngưỡng mộ, thi nhau khen ông ta càng già càng dẻo dai.
Ông ta rất thân thiết với Mạnh Văn: “Sao ông. nội cháu không tới?”
Mạnh Văn khom lưng: “Ông nội nói ông ấy không chịu nổi nơi nhiều người, hôm khác sẽ hẹn gặp mặt riêng ông ạ.”
“Được! Được” Mộ Chính Sơ rất vui.
Sao ông không nhìn thấy A Ngọc?” Mộ Chính Sơ hỏi Mạnh Văn và Mộ Hi Thần.
“Ông Mộ, có phải ông nhớ cháu lắm không?” Đám người tách ra, Mạnh Ngọc mặc tây trang cắt tay thủ công màu đen khoác tay vợ Sở Mạc Dao chậm rãi đi tới.
Sở Mạc Dao mặc bộ váy dự tiệc màu trắng, kiểu đáng rất đặc biệt, eo được thiết kế ngay dưới ngực, che chiếc bụng một cách khéo léo, nhưng đã nhiều tháng rồi, nên vẫn nhìn ra cô ấy là một phụ nữ có thai.
E là không có ai ở đây sánh được bằng nhan sắc của Sở Mạc Dao cả. Bây giờ cô ấy đã là nhân vật nổi tiếng trong giới phim ảnh, mấy bộ phim đang chiếu đều rất hot, các quý bà quý cô ở đây không có ai chưa từng xem tác phẩm của cô ấy, cho nên cô ấy vừa xuất hiện đã gây nên xáo trộn.
Sở Mạc Dao thay đổi vẻ lạnh nhạt trước đấy, mỉm cười hỏi thăm Mộ Chính Sơ cùng Mạnh Ngọc.
Mộ Chính Sơ gật 'Vẫn là thằng nhóc A Ngọc có phúc. Mọi người nhìn xem, sắp làm bố rồi, chắc chắn lão Mạnh vui muốn chết luôn, sắp. được làm ông nội rồi.”
Mọi người hùa theo trêu ghẹo, bầu không khí rất náo nhiệt.
Lúc này, đằng sau đám người bỗng ồn ào, mọi người đều tò mò nhìn ra cửa.
Giọng cô gái lễ tân vang lên không cao không thấp: “Mời chủ tịch Tế Nguyên Xương của tập đoàn Thánh Nguyên, tổng giám đốc Tu Quân của tập đoàn Aofeng, cô Tư Khải tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Duệ Dật.”
Mọi người vô thức nhường đường.
Mỗi bên Tể Nguyên Xương có một người đẹp, khoan thai đi vào.
Gần đây Tể Nguyên Xương gặp chuyện vui nên tỉnh thần rất thoải mái, dưới sự hộ tống của Aofeng và Duệ Dật, Thánh Nguyên làm ăn rất phát đạt. Lần đầu mở ra giá trị gia tăng trong vòng, mười năm qua, các cổ đông đều kiếm tiền rất vui vẻ, cười hạnh phúc. Khiến Tế Nguyên Xương phải nhìn hai cô gái trẻ tuổi này bằng con mắt khác, gặp ai cũng khen.
Thánh Nguyên cũng là thương hiệu lâu đời trong giới, tính tình Tế Nguyên Xương ngay thẳng, chính trực nhiệt tình hiếm có, có tiếng tăm cực kỳ tốt. Ông ta có đánh giá như vậy, vô hình khiến người khác càng tò mò về hai giám đốc cấp. cao xinh đẹp hơn.
Mà hôm nay Tề Nguyên Xương dẫn hai người hợp tác xinh đẹp này tới tham gia bữa tiệc tân gia của nhà họ Mộ, cuối cùng mọi người cũng được. ngắm nhìn vẻ đẹp của họ.
“Trong đám người bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán thẩm thì nho nhỏ.
Tu Quân mặc váy đạ hội màu đen, vạt váy tới đầu gối, khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu đen bên ngoài, mái tóc vén lên, chân đi giày cao gót cùng màu. Toàn thân màu đen thế này nhưng trông cô ấy không hề nặng nề ngột ngạt, mà càng tôn lên làn đa trắng nõn kia. Hình xăm con bướm trên tóc mai càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của. cô ấy trông hấp dẫn hơn, vừa thần bí vừa quyến rũ.
Tống Vân Khanh mặc váy dài màu trắng, kiểu đáng đơn giản, vạt váy bồng bềnh từ eo đổ xuống, như vậy trông cô không quá gầy nữa. Mái tóc ngắn. gọn gàng, bên tai đeo đôi bông tai hình giọt nước nho nhỏ, trong suốt lấp lánh, khiến mái tóc ngắn của cô trông càng có sức sống hơn.
Hai người đều trang điểm nhẹ, nhưng lại rất vừa phải.
Người phụ nữ tinh tế xinh đẹp như vậy, thế mà là hai cấp cao quyền lực trong công ty, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Lúc vợ của Mạnh Ngọc là Sở Mạc Dao chưa tới đây, người phụ nữ đẹp nhất là Diệp Khinh Ngữ và Thẩm Nhã Văn.
Nét đẹp của Diệp Khinh Ngữ phô trương mà mạnh mẽ, nhưng nhìn lâu sẽ thấy mệt. Có là cái đẹp được trang điểm cẩn thận, có dấu vết, đẹp thì đẹp đấy, đẹp quá thì lại thành dung tục, cũng không có nét đặc biệt và linh hồn nữa.
'Nét đẹp của Thẩm Nhã Văn và kiểu con gái cưng trong nhà, giơ tay nhấc chân đểt quần áo trang sức có đắt hơn nữa cũng. chẳng thể che giấu được. Cô ta sợ hãi từ tận nội tâm, sự tự tỉ khi chưa trải sự đời luôn vô tình lộ ra. Cho nên những năm qua, tuy nhà họ Thẩm cũng hay dẫn cô ta ra ngoài, nhưng hiếm khi có bà mẹ chồng. hào môn thực sự nào thích cô ta.
Sở Mạc Dao là người đẹp được công nhận, nét đẹp của cô ấy có có tầng lớp có nội hàm. So với cô ấy, cho dù về vẻ bể ngoài hay là khí chất hoặc khí thế, Diệp Khinh Ngữ và Thẩm Nhã Văn đều thua không chỉ một bậc. Sở Mạc Dao có sẵn khí chất tri thức độc đáo, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ấy luôn có danh tiếng tốt trong. giới giải trí.
Mà bây giờ, hai người phụ nữ trước mặt lại khiến mọi người cảm thấy chấn động.
Ngũ quan của Tu Quân lập thể rõ ràng, đù là chỗ nào cũng hoàn hảo đến đế. Đến cả Sở Mạc Dao cũng không bằng, nhưng con bướm kia đã phá hủy sự hoàn hảo, nhưng lại khiến cô ấy thêm phần quyến rũ hơn, khiến cô ấy đẹp tới hấp dẫn. Rõ ràng bên môi cô ấy có ý cười, nhưng người khác lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào cả.
Ngũ quan thanh tú, thậm chí còn hơi giống Thẩm Nhã Văn, nhưng giữa lông mày cô ấy toát lên sự tự tin và kiêu ngạo quyền quý, dù là Diệp Khinh Ngữ cũng không đẹp bằng. Mà đôi mắt cô ấy lúc liếc nhìn xung quanh trông rất sinh động, cả người cô ấy tỏa ra ánh sáng khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Sự xuất hiện của hai người khiến tất cả mọ người đều kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt của một vài người thay đổi.
Diệp Tỉnh Huy và La Mỹ Hoa tái mặt nhìn Tu. Quân khoan thai đi tới, quên cả hít thở.
Khuôn mặt này, khuôn mặt này khiến trong, đầu hai bọn họ cùng xuất hiện một người phụ nữ toàn thân đầy máu tươi, cô ấy cười khẽ nói: “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh hai người nhìn hai người gặp báo ứng!”
Bàn tay lạnh ngắt của La Mỹ Hoa túm lấy Diệp Tỉnh Huy, phát hiện bàn tay ông ta cũng lạnh ngất như mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Con ngươi Diệp Khinh Ngữ rụt lại, ánh mắt cô ta vô thức nhìn Mộ Hi Thần và Mộ Hi Trác, quả nhiên hai người đều nhìn người phụ nữ kia. Nhất là Mộ Hi Trác, bàn tay anh ta đã nắm lại thành quyển, kích động như thể sẽ xông tới ngay lập tức vậy. Còn Mộ Hi Thần thì bình tĩnh hơn chút, chỉ nhìn người phụ nữ kia đẩy sĩ tình.
Mộ Chính Sơ nheo mắt lại, không khỏi đứng lên, ngay cả Mộ Nghi Niên cũng kinh ngạc nhìn hai người.
Tể Nguyên Xương đi tới, cười chào hỏi: “Chào. ông cụ Mộ, ngại quá, chúng tôi tới muộn, hahal Hôm nay tôi giới thiệu hai bạn nhỏ cho lão Mộ, đây là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Aofeng, cô Tu Tu Quân, người này là cô Skye phụ trách toàn bộ hoạt động kinh doanh tại Châu Á của công ty đầu tư Duệ Dật!”
“Tổng giám đốc Tu, tổng giám đốc Tư, đây chính là lão Mộ chủ tịch của tập đoàn Mộ tôi nói với hai cô.”
Tu Quân và Tống Vân Khanh cùng chào hỏi: “ Chào ông cụ Mộ.”